Tô Vũ thầm nhủ, Lam Thiên quả thật rất thảm, mà Ma tộc cũng không phải thứ gì tốt, cái nồi này thế mà cũng có thể ném ra ngoài.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Lam Thiên bỗng uất ức gào lên: "Các ngươi vu oan cho ta, tại sao lại làm vậy? Ta vô tội, thật sự không phải ta làm. . ."
Y tỏ ra oan ức muốn chết, có điều tư thái tủi thân kia lại khiến cho người ta bất giác không rét mà run.
Sau một khắc, trong tay Lam Thiên bỗng xuất hiện một bóng người, y gằn dỗi nói: "Các ngươi lại vu oan cho ta, uổng công ta còn muốn thả vị huynh đài này ra, giờ thì không thả nữa."
Dứt lời, ầm một tiếng.
Một vầng nhật nguyệt rơi xuống, đó là một tôn chuẩn vô địch, đến cuối cùng vị này đều không thể thốt ra một lời nào thì đã bị Lam Thiên thẳng tay bóp chết!
Lam Thiên bày ra vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc, trong nháy mắt khi một vị Thần vương lao tới, y đã tan biến vô tung vô ảnh ngay tại chỗ, có điều giọng nói như ma quỷ khóc than kia vẫn truyền vang khắp hư không: "Ta ủy khuất quá, thật sự không phải ta mà, ta ủy khuất lắm đó. Ta ủy khuất đến nổi muốn nổi giận, các ngươi không phải là người, các ngươi lại vu oan cho ta. . . Các ngươi dám vu oan ta à. . ."
Vô số thanh âm quỷ mị truyền vang toàn bộ tầng bảy, lúc này dù là mấy vị vô địch cũng đều biến sắc.
Bốn phương tám hướng, vô số Lam Thiên xuất hiện, cả đám đều đang đồng thanh kêu oan.
Có nam có nữ, có trẻ có già.
Đám Lam Thiên đó đều chỉ biểu lộ ra dáng vẻ oan uổng, khóc lóc.
"Tại sao các ngươi lại vu oan cho ta?"
"Ta ủy khuất quá đi!"
". . ."
Đồ điên!
Tôn Thần vương nọ nhịn không được mắng to: "Liên quan gì tới Thần tộc chúng ta!"
Đệt!
Chuyện là do Ma tộc làm, ngươi lại giết cường giả Thần tộc làm cái gì?
Khốn nạn!
Thực lực tên điên này hình như đã cường hãn hơn trước, y đột ngột ra tay bắt một vị chuẩn vô địch ngay trước mắt mọi người mà hoàn toàn không có ai cảm ứng được.
"Ta mặc kệ, ta ủy khuất lắm. Ta cực kỳ ủy khuất a. . ."
Tiếng kêu gào lanh lảnh của Lam Thiên vẫn còn truyền vang, vị Thần vương kia cấp tốc phá không chém giết mấy đạo thân ảnh nhưng lại không thay đổi được gì. Thanh âm của Lam Thiên nhất thời càng thêm bén nhọn: "Ta ủy khuất quá, ta muốn trút giận. . . Ta cho Ma tộc một cơ hội nói xin lỗi ta, bằng không ta liền nổi giận!"
Nghe thế, mấy vị Ma vương đều đổi sắc mặt.
Tên điên này khó chơi như vậy sao?
Y mới là Nhật Nguyệt cửu trọng thôi, còn chưa phải chuẩn vô địch, bởi vì y không có tam thế thân, chỉ có vạn đạo thân rối tinh rối mù.
"Nhân tộc muốn gây hấn với vạn tộc sao?" Một vị Ma vương giận dữ gầm lên.
"Phốc!"
Một ánh đao trực tiếp lóe sáng, Hạ Long Võ lạnh lùng quát: "Thật sự tưởng tộc chúng ta dễ bắt nạt à? Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh đã mưu phản Nhân tộc, các ngươi còn muốn thế nào? Có bản lĩnh thì tự các ngươi đi giết đi!"
Nào ngờ ngay lúc này, âm thanh đầy u oán của Lam Thiên lại nổi lên: "Không có mà, ta không làm phản, ta và Thiên Thánh chỉ muốn xây dựng lại Nhân tộc, ta không làm phản gì hết, sao cả ngươi cũng đổ oan cho ta? Ta ủy khuất quá a. . ."
". . ."
Đồ tâm thần!
Hạ Long Võ cũng không có cách nào, thôi được rồi, không để ý tới Lam Thiên nữa.
Nói thật, y luôn hạn chế tối đa phải dây dưa với tên điên kia, nghe Lam Thiên kêu oan, y chỉ có cảm giác không rét mà run.
Mà sau khi Ma vương tránh đi ánh đao mới rồi thì ông cũng bình tĩnh lại, không gây thêm chuyện nữa.
Mặc kệ!
Ném cái nồi đen sang cho Lam Thiên là xong, không cần thiết phải dây dưa với Nhân tộc.
. . .
"Thật ghê gớm!"
Giờ khắc này, ở phụ cận, mấy vị cường giả đều thấp giọng bàn tán về Lam Thiên.
Đối phương không phải vô địch, nhưng lại khiến vô địch nơi đây đều phải e ngại.
Lam Thiên giết chuẩn vô địch dễ như giết gà con, cái tên này thật sự là Nhật Nguyệt cửu trọng sao?
Mà bên phía Thần tộc, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt khó coi, hết sức phiền muộn. Ma Tiên giằng co rồi vu oan cho Lam Thiên ngươi, tự nhiên ngươi lại giết cường giả Thần tộc ta làm cái gì?
Quả nhiên, vô phương giao tiếp với kẻ tâm thần.
Bên cạnh Tô Vũ, một vị cường giả Thần tộc truyền âm cho chúng nhân Thần tộc, dặn dò: "Cẩn thận một chút, tránh xa tên điên đó ra, y triệt để phát điên rồi, có giết ai thì cũng không kỳ lạ! Đáng tiếc thay cho cường giả tộc ta. . ."
Vị này cực kỳ bất đắc dĩ, nãy giờ Thần vương truy sát khắp nơi đều không tìm được bản tôn của Lam Thiên, quỷ mới biết rốt cuộc chân thân của y đang ở đâu.
Mà giọng điệu u oán của Lam Thiên vẫn chưa chịu ngừng, còn đang vang vọng khắp từng ngõ ngách Cung Vương phủ.
Đến cả Tô Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ. Mẹ nó, sao mà y hệt như oán niệm của lão Chu vậy? Hắn mơ hồ có cảm giác oán niệm của hai kẻ này sắp hòa hợp lại cùng nhau luôn rồi.
Lam Thiên, tốt nhất ngươi đừng nháo nữa, cẩn thận khiến lão Chu tỉnh lại bây giờ!
Đúng vậy, theo lý thuyết thì Lam Thiên không có cách nào liên hệ được với lão Chu, nhưng rõ ràng Tô Vũ lại có cảm giác lão Chu mới vừa gợn sóng.
Chẳng lẽ lão Chu cũng là biến thái sao?
Ta đệch!
Lam Thiên là biến thái! Lão Chu ngài đừng có mà học theo chứ!
Tô Vũ trộm mở ra một khiếu huyệt, bên tai hắn rất nhanh đã truyền đến tiếng gầm gừ của lão Chu.
"Ta ủy khuất quá!"
". . ."
Tô Vũ bối rối.
Đậu má!
Ta nghe thấy cái gì thế?
Ta nghe nhầm rồi sao?
Hắn nhanh chóng phong bế khiếu huyệt kia lại, không nghe thêm nữa, mà ở bên ngoài, phân thân của Lam Thiên vẫn còn đang du đãng bốn phía, thê lương hô từng tiếng: "Ta ủy khuất quá!"
Tô Vũ bối rối, lại thử mở khiếu huyệt ra.
"Ta ủy khuất quá!"
Đôi bên đồng thanh than thở rằng mình rất ủy khuất!
Tô Vũ muốn điên rồi.
Chết thì cũng đã chết, xong thì cũng xong rồi!
Lão Chu. . . thế mà lại đồng cảm với Lam Thiên?
Ta đệt!
Chuyện gì đang xảy ra?
Ông ta thấy ủy khuất? Không sai, lão Chu đúng là đang than thở y hệt như Lam Thiên.
Má nó!
"Ta ủy khuất quá!"
Lúc bấy giờ, thanh âm của lão Chu trùng kích vào thẳng đầu Tô Vũ khiến hắn như muốn nổ tung, bên cạnh, lão Hách nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch thì vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"
Tô Vũ tái mét mặt mày, nhìn ra phía ngoài, run rẩy đáp: "Không sao, Lam Thiên quả là quá điên khùng, thật là tà ác!"
Lão Hách tỏ vẻ xem thường, người ta ở bên ngoài, ngươi sợ cái gì?
Thiệt là!
Bất quá tên điên Lam Thiên kia đúng là kỳ nhân!
Ngoài mặt Tô Vũ gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì thật sự hoảng sợ.
Tiếng kêu gào của Lam Thiên đã kích thích lão Chu rồi sao, đôi bên bất giác thấy đồng cảm với nhau luôn à?
Hay là vì cùng khai khiếu nên có thể đồng cảm?
Nhưng Tô Vũ xác định Lam Thiên không hề mở ra 360 nguyên khiếu.
Thế thì tại sao lại xảy ra trường hợp này?
Không phải lão Chu chỉ nghe được lời của mình nói thôi sao?
Mà sau một khắc, Tô Vũ cho rằng mình sắp gặp ảo giác luôn rồi, phía ngoài Lam Thiên vẫn đang thê lương kêu gào: "Ta ủy khuất quá đi, không phải là ta giết mà các ngươi cứ vu oan cho ta!"