Thần vương nhìn về phía phòng ốc phía sau đại viện, nói khẽ: "Ta có một món Thiên binh có thể dung nạp một số người, lát nữa các ngươi đều đi vào đó, đợi tới lúc chiến đấu bùng nổ thì ta cũng không có tâm tư quản các ngươi. Cho nên Vũ Thánh sẽ chịu trách nhiệm củng cố duy trì không gian của Thiên binh. Vô Song, ngươi chịu trách nhiệm cẩn thận chú ý tất cả mọi người, phàm là kẻ có dị động... Chỉ cần lúc ấy đối thủ của ta không phải Nhân tộc hay Tử Linh, Vũ Thánh phải kịp thời báo cho ta biết để chém giết đối phương! Còn nếu như thật sự đến thời khắc mấu chốt, ta vô pháp bứt ra, Vũ Thánh hãy hộ vệ Vô Song thoát ra ngoài, ta sẽ lưu lại một lỗ hổng cho các ngươi, những người khác thì cứ mặc bọn chúng chôn cùng Thiên binh đi!"
Lời này vừa nói ra, Chiến Vô Song biến sắc, Vũ Thánh cũng tái mặt, lắp bắp nói: "Đại nhân. . . Đây đều là Thần tộc ta. . ."
Thần vương lạnh lùng nói: "Ta đã rất niệm tình rồi! Bằng không trừ bọn ngươi ra thì nên giết toàn bộ ngay lập tức mới phải. Nếu Tô Vũ thực sự ở bên trong thì dùng Thần tộc thế hệ này chôn cùng hắn cũng coi như vinh hạnh của bọn họ!"
Dùng một đám thiên tài và cường giả Thần tộc chôn cùng Tô Vũ, quá đáng giá!
Thế nhưng chính như ông nói, ông vẫn còn niệm tình, hơn nữa ông không xác định được Tô Vũ có ở đây hay không, bằng không chỉ cần xác định Tô Vũ ở trong đó thì ngay lúc này, ông giết sạch hết tất cả mọi người luôn là xong chuyện.
Bất quá hết thảy mọi sự đều khó mà phân rõ.
Quỷ mới biết Tô Vũ đang ở nơi nào!
Sắc mặt Vũ Thánh biến đổi, ông thở dài một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, ông chỉ hy vọng Tô Vũ đừng trà trộn vào Thần tộc, bởi vì Thần vương đã quyết định chủ ý, một khi có chỗ sơ suất liền giết chết tất cả mọi người, coi như chôn cùng Tô Vũ.
Quyết định này quá đáng sợ!
Hy sinh mấy trăm thiên tài và cường giả Thần tộc chỉ để đổi lấy mạng một tên Nhân tộc.
Ông trầm mặc một hồi, vẫn không nhịn được nói: "Kỳ thật có thể đợi vài năm để hắn tự chết đi."
". . ."
Thần vương nhìn Vũ Thánh, hờ hững nói: "Ý tưởng ngu xuẩn, nếu như tới bây giờ mà ngươi còn cảm thấy hắn chắc chắn phải chết thì chỉ có thể nói, ngươi thật ngây thơ. Ngươi muốn chứng đạo sẽ rất khó, bởi vì đầu óc ngươi quá đơn giản!"
Tô Vũ sẽ chết ư?
Vô nghĩa!
Đến hiện tại, vị Thần vương này cảm thấy dù đám người như ông có chết hết thì chưa chắc tên kia đã chết.
Cái quy tắc ngầm gọi là thành chủ nhất định phải chết đối với Tô Vũ chưa hẳn đã hữu dụng.
Thần vương không nói gì thêm, ông xóa bỏ màn chắn, lớn tiếng quát: "Đều ra đây đi!"
Rất nhanh, một đám người đi ra khỏi phòng, thần quang trong mắt Thần vương hiện lên, quét qua một vòng chứ không dò xét xâm nhập quá sâu, nếu Tô Vũ thật sự đang ở đây thì làm vậy dễ dàng đánh rắn động cỏ.
"Tiếp theo tầng bảy e là có đại biến! Bọn ta chưa chắc đã có thời gian để bảo hộ các ngươi, nếu tất cả mọi người nguyện ý thì có thể tiến vào trong Huyễn Thiên Kính của ta để tị nạn."
"Huyễn Thiên Kính?"
Có người nghi hoặc, có người thì đã biết rõ, đây là binh khí của vị Thần vương này, không phải dùng để công kích mà chỉ coi như phụ trợ.
Không phải thanh Thiên binh nào cũng kèm theo không gian.
Nếu kèm theo không gian thì không phải cái nào cũng có thể cho người tiến vào, một số Thiên binh đặc thù như Bách Đạo các thì có thể chứa người, hay ví như thanh kiếm Tu Tâm các mà lão Vạn đã rút ra cũng là thứ có thể cho người vào trong.
Nhưng những thanh Thiên binh khác lại không có công năng đó.
Hiện tại vị Thần vương này muốn chuyển dời hết Thần tộc vào trong.
Trong đám người, vẻ mặt Tô Vũ bình thản hệt như mọi người xung quanh, không tỏ ra bất kỳ dị động gì.
Bất quá vẫn có cường giả chần chờ hỏi: "Đại nhân, chúng ta ở lại Thần Hầu phủ thì có thể an toàn hơn một chút không?"
Không phải chất vấn mà là sợ sệt.
Bởi vì đã từng có người làm ra một chuyện khiến mọi người ngẫm lại mà kinh sợ, Chu Thiên Phương!
Thần đào hố!
Cũng là bộ dạng này, mọi người đến đi, mau vào trong, ta mang các ngươi rời đi, kết quả một đám Nhật Nguyệt thậm chí là chuẩn vô địch đều tiến vào trong binh khí của ông ta, sau đó. . . Ầm ầm, toàn bộ nổ tan tành!
Việc này vừa phát sinh cách đây không lâu nên vẫn khiến nhiều người thấy e sợ.
Thiên binh bạo, hơn nữa còn có Thần vương áp chế, dù là chuẩn vô địch thì đều bị nổ chết.
Đây mới thật sự là đem mạng nhỏ giao cho đối phương!
Mặc người coi như thịt cá mà băm!
Thần vương lạnh nhạt đáp: "Muốn vào thì vào, không muốn thì cứ ở lại đây!"
"Tự mình bảo vệ mình, không chạy loạn là được!"
Lời này vừa nói ra, một số người tỏ ra do dự.
Mà ở bên kia, Thần vương ném xuống một chiếc gương, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt mọi người, vật này lộ ra một cánh cửa khổng lồ, sau cửa tựa như tiên cảnh, đình đài lầu các như ẩn như hiện.
"Nguyện ý theo ta thì nhanh chóng tiến vào, không muốn thì cứ lưu lại đây!"
Giọng điệu của vị Thần vương này vẫn bình tĩnh như trước.
Mà Tô Vũ lại đang nghĩ, ta có nên vào không?
Ta đi vào rồi lại bị gia hỏa này vây ở trong đó cho nổ thì phải làm sao?
Hay là ta nên ở lại đây?
Vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, thần văn chữ “Kiếp” của hắn liền nhảy lên một cái. Tô Vũ thầm cả kinh, nguy hiểm ư?
Không đi vào thì sẽ nguy hiểm?
Lão Hách bên cạnh cũng hơi do dự, y truyền âm hỏi Tô Vũ: "Vân Hạo, có vào không?"
Tô Vũ bày ra dáng vẻ chanh chua, trực tiếp mở miệng: "Vào chứ, Nhật Nguyệt không vào thì không sao, còn đám Sơn Hải như chúng ta không vào thì chờ chết à?"
Hắn lúc nào cũng ăn nói chanh chua, kích thích một câu đã thấy có người đi tới trước cửa, hắn cũng nhanh chóng đuổi kịp, lão Hách thấy thế bèn vội vàng đi theo.
Cũng đúng, Nhật Nguyệt còn có lực lượng, Sơn Hải thì miễn bàn luôn đi.
Rất nhanh, trong đại viện vốn có khoảng trên dưới 200 vị Thần tộc, đa phần mọi người đều lựa chọn tiến vào, con số tiếp cận 180 vị, còn dư lại chừng 20 vị thì đều do dự không tiến vào bên trong.
Có thiên tài cũng có cường giả.
Chiến Vô Song nhìn về phía những người này, thoáng chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng khuyên: "Bên ngoài nguy hiểm lắm, hãy vào trong tránh một chút đi, Thần Hầu phủ không còn an toàn nữa rồi."
"Không cần, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp!"
Một vị thiên tài trẻ tuổi tỏ ra bướng bỉnh.
Không cần!
Bị người chế trụ thì hắn ta mới không vui, còn không bằng tự mình đi tìm nơi tị nạn, có lẽ sẽ càng an toàn hơn.
Chiến Vô Song thở dài một tiếng, cùng Vũ Thánh tiến vào Huyễn Thiên Kính.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Thần vương nhìn thoáng qua những người còn lại, nhắm mắt một hồi mới thở dài một tiếng, "Có lẽ là ta sai, nhưng mà. . . thà giết lầm còn hơn bỏ sót, ta đã cho các ngươi cơ hội rồi!"
Oanh!
Một chưởng chụp tới đám người đối diện. Kẻ yếu cơ hồ không có thời gian phản ứng, trong nháy mắt đều đã bạo liệt, mà mấy vị Nhật Nguyệt thì kinh hoảng, giận dữ hét: "Băng Phong Thần vương, ngươi muốn làm cái gì. . ."
Ầm!
Phút chốc vị này đã bị đóng băng, băng nứt vỡ thì thân thể y cũng vỡ nát.
Vị Thần vương nọ đánh chết toàn bộ những kẻ không chịu vào trong, bao gồm cả mấy vị thiên tài.
Ông đã quyết định mang mọi người cùng rời đi nhưng lại có kẻ không muốn đi vào, vậy thì rất có thể đó là Tô Vũ, dù không phải thì cũng chẳng sao, ít ra ông cũng có thể bảo đảm sau lần “thanh lọc” này, bên ngoài sẽ không còn vị Thần tộc nào lưu lạc nữa, tối thiểu sẽ không tồn tại trường hợp Tô Vũ giả mạo thành viên Thần tộc để gây rối ở bên ngoài.
Tô Vũ hoặc là không giả thành Thần tộc ở đây, hoặc là đang ở ngay trong Huyễn Thiên Kính của ông.
Kể từ đó, ít nhất sẽ không bị hắn ngụy trang thành Thần tộc, hiện tại, nếu như bên ngoài xuất hiện Thần tộc, chỉ cần không phải vô địch hay chuẩn vô địch thì đều là giả, chắc chắn là bị mạo danh!
Giết sạch những người đó xong, Băng Phong Thần vương tra xét rõ ràng, sau đó đóng băng toàn bộ Thần Hầu phủ, nháy mắt liền biến mất ngay tại chỗ.