Trong Huyễn Thiên Kính, mọi người không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Cũng không biết tình huống thế nào.
Thế nhưng Tô Vũ thì đang nghĩ, vừa rồi mình mới nghĩ đến chuyện không tiến vào thì lại bị cảnh báo là nguy hiểm, rốt cuộc là nguy hiểm gì?
Chẳng lẽ không tiến vào thì sẽ chết ngay ư?
"Những người ngoài kia hiện tại thế nào rồi?"
Không gian của Huyễn Thiên Kính không tính quá lớn, thế nhưng cũng có đủ đình đài lầu các, hoàn cảnh rất được, nguyên khí nồng đậm, mấy trăm người ở cùng nhau thì vẫn dư sức, điều duy nhất không tốt đó là không thấy được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, một lát sau, bầu trời đột nhiên hiện ra cảnh sắc bên ngoài.
Thanh âm của Băng Phong Thần vương từ trên cao truyền xuống: "Không gian giam cầm dễ khiến mọi người sợ hãi kinh hoảng, đây là cảnh tượng bên ngoài, không có bất cứ chuyện gì hết, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm thì Vũ Thánh sẽ an bài cho mọi người rời đi!"
"Chư vị ở trong Huyễn Thiên Kính không nên chạy loạn, càng không được tùy ý động thủ, bằng không Thiên binh bất ổn, dễ xuất hiện phiền toái!"
Băng Phong Thần vương lại tiếp tục dặn dò: "Về phần những người khác thì mọi người cũng không cần lo lắng, nếu như không đi thì họ nhất định có tự tin bảo vệ được tính mạng, nguy cơ cũng chính là cơ duyên, có lẽ sau khi rời khỏi đây sẽ là cơ duyên của bọn họ!"
Vốn ban đầu Tô Vũ không quá để ý, nhưng sau khi ngẫu nhiên liếc về phía Chiến Vô Song, nhận thấy trong mắt hắn mới xóa đi vẻ bất đắc dĩ cùng đau lòng. . .
Sửng sốt một chút, rất nhanh, Tô Vũ thầm hoảng sợ.
Bất đắc dĩ?
Đau lòng?
Không tiến vào liền gặp nguy hiểm?
Tô Vũ đột nhiên hiểu rõ, trong lòng hắn có chút kinh hãi, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, những kẻ không đi vào . . Có lẽ đều đã chết rồi!
Không phải bị người khác giết mà là do vị Thần vương này giết!
"Vì sao phải giết?"
"Không tiến vào liền giết, khống chế hết thảy Thần tộc, không để cho Thần tộc xuất hiện bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. . . Giết chóc không cần phân biệt, đây là lo lắng bị người ngoài trà trộn vào sao?"
"Dứt khoát như thế là nhằm vào Lam Thiên ư?"
Trong lòng của hắn chợt nghĩ, không, phần lớn cũng chỉ có phân thân của Lam Thiên lẫn vào, giết một phân thân của Lam Thiên thì có ích gì?
"Không phải là… nhằm vào ta chứ?"
Lòng Tô Vũ hơi hơi rung động, nhằm vào ta sao?
Thần tộc biết ta tới rồi?
Sao Thần tộc lại biết được?
"Chẳng lẽ chuyện của Ma Đa Na vẫn không cách nào giấu giếm được mọi người?"
Tô Vũ thầm phán đoán, những ngày qua hắn ít xuất hiện, kỳ thật cũng là vì liên quan tới Ma Đa Na, thiết lập tính cách của gia hỏa này ở trước mặt mọi người quá tốt, rất nhiều người đều không tin gã đã giết Huyền Vô Cực.
Tên Lam Thiên lại không muốn đội nồi, suốt ngày hô hào ủy khuất, hô hào oan uổng, vừa hô vừa giết người, làm cho mọi người đều biết có lẽ y thật sự bị oan uổng.
Nếu như không phải là Lam Thiên, cũng chẳng phải là Ma Đa Na giết người, vậy thì là ai?
Nói như vậy. . . Nếu Tô Vũ vào rồi thì sẽ có một chút căn cứ.
Những thứ này dĩ nhiên Tô Vũ từng cân nhắc qua, thế nhưng hắn không nghĩ tới Ma Đa Na thật sự được mọi người tín nhiệm đến vậy, quả thực là đáng giận, dựa vào cái gì mà các ngươi lại cho rằng Ma Đa Na sẽ không giết chóc?
Xem thường ai thế?
Chỉ có mỗi Tô Vũ ta mới làm loại chuyện này à?
"Aiiiz!"
Tô Vũ thầm thở dài, lúc này hắn mơ hồ cảm thấy có thể đã có không ít người đoán được là mình đã đến, còn may bọn họ chưa thể xác định rõ thân phận của mình là ai, cho nên có lẽ bây giờ các tộc đều đang tiến hành vài biện pháp thanh lọc người.
"Huyễn Thiên Kính. . ."
Nhét hết Thần tộc vào Huyễn Thiên Kính là một biện pháp tốt, hắn vào trong đây rồi thì cũng rất khó chạy trốn.
Thiên binh là thứ rất khó nghiền nát hay phá hủy.
Nếu như đơn giản thì Tô Vũ đã phá Thiên binh, dung nhập vào trong Văn Minh chí của mình từ lâu rồi.
Thiên binh có thể so với vật gánh chịu, không phải vô địch thì không thể đánh vỡ.
Hiển nhiên Tô Vũ không có chiến lực của vô địch, cho nên muốn đánh vỡ Thiên binh là chuyện không tưởng.
"Thế nhưng Thiên binh lại có cửa ra vào. . ."
Tô Vũ thầm nhủ, chắc chắn Chiến Vô Song và Vũ Thánh sẽ biết rõ cửa ra vào ở đâu.
Về phần cửa ra vào trên không, xem ra đó chỉ là đồ giả.
Đúng vậy, hiện tại trên không trung có một vòng xoáy nhỏ như ẩn như hiện, thoạt trông chính là lối để ra vào. Tô Vũ phán đoán thứ này tám chín phần mười là đồ giả, không chừng chính là vì dụ mình bại lộ.
Trong lòng có tâm tư bất chính mới nghĩ đến chuyện một mình chạy trốn, bằng không thì nên nghe theo lời Thần vương và Vũ Thánh, thời khắc mấu chốt mới được lui khỏi đây theo sự sắp xếp của bọn họ mới phải.
"Ta bị theo dõi rồi, may là Thần tộc vẫn chưa hoàn toàn xác định ta đang ở trong Thần tộc, có điều bọn họ vẫn đề phòng như thế, đến nỗi vì giết ta mà sẵn sàng giết chết tất cả những kẻ không đi, thật là độc ác!"
Nhưng cũng thể hiện ra vài phần khí phách vô địch!
Kỳ thật Tô Vũ cảm thấy vẫn còn kém một chút!
Nếu đủ nhẫn tâm thì bọn họ nên giết giết sạch toàn bộ mọi người mới đúng, chỉ để lại vài tên vô địch thôi, vậy thì sẽ xác định được thân phận của ta rõ ràng, bởi vì ta vô pháp ngụy trang thành kẻ mạnh như vậy!
"Ngươi vẫn chưa đủ tàn nhẫn lắm!"
Tô Vũ thầm nhủ, đến lúc này hắn coi như nắm chắc rằng không ít vô địch đều đoán ra mình tới rồi.
Hắn quả là rất có thể diện, chẳng cần hắn ra tay thì họ đã tự giết người một nhà.
Những kẻ ở lại không chịu vào đều đã chết oan cả.
Hiện tại tiến vào Thiên binh của người khác thì cũng không dễ xử lý, bất quá Tô Vũ vốn là Đúc Binh sư. Đúc Binh sư rèn binh khí đều ưa thích lưu lại một vài hậu chiêu ở phía sau, binh khí của Băng Phong Thần vương khẳng định không phải do ông ta tự chế tạo.
Nói như vậy, món Thiên binh này có thể sẽ tồn tại một lỗ thủng.
Dù gì Tô Vũ cũng là người đúc ra hình thức ban của Thần binh, thật sự muốn tìm thì vẫn có hi vọng phát hiện hậu chiêu của đối phương.
"Các ngươi đã quên Tô Vũ này đa tài đa nghệ cỡ nào sao?"
Tô Vũ oán thầm, ta là Địa Binh sư hiếm có của vạn giới, mấu chốt ở chỗ, ta còn đúc qua hình thức ban đầu của Thần binh. Bàn về thực tế thì Thiên Binh sư sẽ lợi hại hơn hắn, nhưng hắn chưa hẳn đã không phát hiện được hậu chiêu của bọn họ.
Chút bản lĩnh ấy mà không có thì còn làm Đúc Binh sư kiểu gì.
"Ta lợi hại quá, lợi hại đến nỗi khiến bọn người kia đều quên bản chức của ta là Đúc Binh sư."
Tô Vũ thầm nhủ trong lòng, đúng vậy, bản chức.
Chính hắn còn quên mất!
Thế nhưng lý lịch chính quy của Tô Vũ là Đúc Binh sư chứ không phải Thần Văn sư hay Chiến giả.
Bởi vì năm ấy khi hắn còn đi học, đa thần văn nhất hệ đã bị dẹp bỏ, thế nên tên hắn ở bên hệ phụ tụ đã được đôn lên làm chính thức, trở thành học viên của Đúc Binh học viện.
Tô Vũ bất động thanh sắc, yên lặng quan sát Chiến Vô Song cùng Vũ Thánh, nếu như hai người này biết rõ sự tình thì có lẽ sẽ lộ ra một chút chân tướng.
Mà ngoại giới, tình cảnh vẫn đang không ngừng biến hóa.
Tầm mắt của Băng Phong Thần vương giúp tất cả mọi người có thể thấy rõ tình huống bên ngoài, rất nhanh, Tô Vũ đã nhận ra bọn họ đang đến nơi nào, chính là cửa vào tầng bảy bên kia.
Bọn họ thậm chí còn nghe được thanh âm trò chuyện ở bên ngoài.
Băng Phong Thần vương vừa đến liền có vị Thần vương khác tụ hợp lại, nhỏ giọng hỏi: "Giải quyết xong rồi à?"
"Ừ, giải quyết rồi!"
"Vậy đi thôi!"
Dứt lời, vị Thần vương kia nhìn thoáng qua trong gương, cười khổ hỏi: "Bao nhiêu?"
"180!"
"Ồ, coi như tạm được!"
Đây chính là số lượng người sống sót của Thần tộc lúc này, tính cả mấy vị vô địch cùng mấy vị chuẩn vô địch bên ngoài thì tổng cộng có chừng 190 người. Thần tộc đã chết gần 500 vị!
Băng Phong Thần vương mở miệng: "Cái tộc khác xử lý như thế nào?"
"Tiên Ma đều không khác mấy, Nhân tộc thì không rõ, thế nhưng họ cũng mang người đi rồi, bây giờ du đãng ở bên ngoài chẳng còn mấy ai."
"Tầng bảy trống rỗng hầu hết rồi hả?"
"Ừ!"
". . ."
Hai vị Thần vương trò chuyện cũng không cố ý che giấu, mọi người đều không để ý, chỉ biết là các tộc khác có vẻ như cũng hành động giống bọn họ.
Có thể đều tiến vào trong Thiên binh hoặc là bí cảnh.
Xem ra bây giờ người ở tầng bảy hầu như đều tập hợp lại một chỗ rồi.