"Bọn họ muốn giết ta!"
Trong Huyễn Thiên Kính, Tô Vũ bỗng thấy thật xúc động, bởi vì hắn cảm nhận được ác ý nồng đậm!
Ác ý kia đập thẳng vào mặt.
Chỉ thiếu chút nữa là nói, Tô Vũ, ngươi bại lộ rồi!
Không thể không nói, thần văn chữ "Kiếp" đến tứ giai đỉnh phong có năng lực cảm ứng cực kỳ nhạy cảm, đáng tiếc nó vẫn còn kém một chút, không biết được kiếp nạn từ đâu mà đến.
Không biết lúc nó đến ngũ giai thì có thể nhận rõ được kiếp nạn xuất phát từ nơi nào hay không.
Nếu có thể biết rõ nơi phát ra kiếp nạn, vậy thì không cần mình đi suy luận, phán đoán, suy tư nữa, chỉ cần làm một kẻ không cần đầu óc thôi, dùng đầu óc nhiều dễ bị lão hóa.
"Vô địch nhiều như vậy, ta lại chẳng có biện pháp nào đối phó."
"Ưu thế của ta nằm ở chỗ bí mật chứ không phải cường đại, so về sức mạnh thì ta kém xa vô địch!"
"Ở đây không có tượng đá giúp đỡ, người duy nhất có thể trợ giúp chỉ có mỗi Tinh Nguyệt, có điều không biết Tinh Nguyệt có chịu giúp ta hay không?"
Thôi, vẫn phải dựa vào chính mình!
Mấu chốt là thực lực của mình không đủ.
Vậy biện pháp tốt nhất chính là tiến vào Cung Vương phủ, dựa vào Tử Linh, thực lực không đủ thì ta bèn tá lực đả lực, bởi vì các thủ đoạn khác đều không thể thực hiện được.
"Trừ phi ta nuốt được Cửu Diệp Thiên Liên khiến thực lực tăng vọt, về sau mới có hi vọng chiến một trận với vô địch!"
Đúng thế, Cửu Diệp Thiên Liên mới là cơ hội để hắn lật người.
Trước tiên cứ đoạt được đóa sen chín cánh ấy đã rồi lại tính tới chuyện đi đối phó với địch nhân.
Mục tiêu đã rõ ràng!
"Từ giờ trở đi, dù những vị vô địch kia có giết gà dọa khỉ, đánh chết một nhóm lớn thì ta cũng không cần làm gì để tránh bại lộ! Phải nhún nhường an phận một chút thì ta mới có thể thoát thân!"
Tô Vũ thầm nghĩ ngợi, sau đó chợt có một tiếng cười to truyền đến!
"Ha ha ha, ta lại lên rồi!"
Ở cửa thông đạo, Hà Đồ cười lớn, một tiếng nổ ầm vang dữ dội, tử khí lan ra khắp thiên địa, ngay lập tức, bảy tám tôn vô địch lại dồn dập ra tay.
Tô Vũ thấy được rất nhiều người, thấy được bộ trưởng Thiên bộ đang đeo mặt nạ màu vàng kim, thấy được Tần Trấn cầm thương dũng mãnh công kích. . .
Tô Vũ nhìn một hồi, Băng Phong Thần vương không tham chiến mà chỉ đợi ở bên ngoài, thế nên cũng thuận tiện cho hắn quan sát cuộc chiến.
Tô Vũ xem chiến chốc lát thì phát hiện ra vài điểm sai sai.
Hà Đồ rất cường đại, cường đại đến mức đánh cho vô địch liên tục lùi về phía sau, vị Tử Linh quân chủ đi theo y cũng thế. Hai vị Tử Linh liên thủ khiến ngay cả bộ trưởng Thiên bộ đều bị đánh cho không ngừng tránh né, hoàn toàn chỉ dựa vào nhân số để áp chế đối thủ.
Yếu như vậy sao?
Tô Vũ thầm nghi hoặc, Vĩnh Hằng cửu đoạn và thất đoạn không chênh lệch nhiều à?
Nếu thật sự là vậy thì đúng là một mình bộ trưởng Thiên bộ khó có thể áp chế hai vị kia.
Bất quá. . . Tại sao đám vô địch vạn tộc đều không ai mở ra thời không trường hà, cảm giác hệt như một đám người mới lúng ta lúng túng, khua thương múa kiếm loạn xạ.
Hay là đến vô địch rồi thì tất cả mọi người đều như nhau, cho nên mới không ai mở ra?
Từng nghi hoặc hiện lên trong đầu hắn.
Thời gian dần qua, Tô Vũ càng lúc càng thấy tình huống trước mặt có vấn đề.
Bởi vì Tô Vũ phát hiện ngay cả người hung mãnh như Hạ Long Võ mà cũng đánh đấm vô cùng hời hợt, thái độ không quá rõ ràng. Hạ Long Vũ là Huyết Đồ vương khiến cả vạn giới phải e ngại, nhưng hiện tại y chỉ đứng sau Tần Trấn, thỉnh thoảng bổ ra một đao, căn bản không hề liều mạng.
"Một đám giả vờ giả vịt!"
Tô Vũ quả thực cảm thấy cạn lời.
Đệt!
Hắn đã hiểu vì sao Hà Đồ cùng Tử Linh quân chủ kia có thể lần lượt trùng kích, lần lượt nguyên vẹn không tổn hao gì mà trở về, thì ra là do đám hỗn đản này đều đang giả vờ đánh!
Ngoài miệng nói là sợ, trên thực tế thì cũng chỉ những kẻ dưới vô địch mới thật sự lo sợ, đám lão gia hỏa đến vô địch cảnh kia thì e là đều có tính toán riêng!
"Lá gan của những kẻ tu luyện đến vô địch đều không nhỏ!"
"Đám Tử Linh này đều đang bị tính kế hết rồi."
Tô Vũ thầm nghĩ.
Mà lúc này, bên trong Thiên binh, đám Thần tộc ngồi cạnh hắn đều bày ra vẻ mặt rung động, thổn thức, thật là mạnh!
Một đám người vây đánh hai vị Tử Linh quân chủ, mà Tử Linh chỉ là Vĩnh Hằng thất đoạn, thế nên trông Hà Đồ càng thêm lợi hại, một người địch năm!
Ta đệch!
Tử Linh dù sao cũng là Tử Linh, chết rồi thì cũng không còn nhớ tới việc dùng thủ đoạn như khi còn sống. Tuy rằng tử khí phụ trợ rất lợi hại, nhưng mà dưới tình huống cùng giai thì Tử Linh khẳng định sẽ yếu hơn sinh linh cùng giai một chút.
Thế mà lại đánh thành dạng này?
Uổng công Hà Đồ còn hưng phấn hô hoán ầm ĩ cả lên!
Quả nhiên là không có đầu óc!
Tử Linh ấy mà, chẳng hề có đầu óc, chuyện này cũng không có cách nào, chết rồi thì linh trí liền biến mất, dù có “sống” lại thì cũng bị suy giảm nặng nề.
Lúc này ở bên ngoài, Hà Đồ vô cùng hưng phấn, "Ha ha ha!"
"Đám phế vật các ngươi, tầng bảy là địa bàn của ta, các ngươi muốn ngăn trở ta ư, nằm mơ!"
". . ."
Tô Vũ thờ ơ lạnh nhạt nhìn những vị vô địch đang có vẻ rất cực nhọc, năm người đánh một mà đều bị Hà Đồ đánh cho liên tục lùi về phía sau, sau đó lại lần nữa có vô địch gia nhập chiến đấu.
Mà ở bên phía Cung Vương phủ, thông đạo Tử Linh vẫn đang chấn động liên hồi, tử khí tràn ngập, Tô Vũ cách thật xa mà vẫn có thể cảm nhận được.
Hiển nhiên, Quy Nguyên đao đã bị Hà Đồ chấn động làm cho chếch đi khá nhiều so với vị trí cũ.
Rất rõ ràng là Hà Đồ đã gây ra ảnh hưởng lên thanh Thần binh kia.
Thế nhưng nếu đám vô địch không cố ý cho Hà Đồ đi lên thì Hà Đồ có thể ảnh hưởng cái rắm.
"Tử Linh mạnh thật!"
"Đúng vậy, quá nguy hiểm, tiếp tục như thế thì tầng bảy chưa chắc đã thủ vững!"
". . ."
Bên phía Tô Vũ, đám Thần tộc vẫn đang kinh sợ, xôn xao nghị luận.
Lúc bấy giờ, một thân ảnh chợt hiện ra trước mắt bọn hắn, Chiến Vô Song nhìn thoáng qua tình hình bên ngoài rồi bình tĩnh nói: "Không cần lo lắng, dù Hà Đồ lên đây thì cũng đừng quên ở tầng bảy có tới mấy chục vị vô địch!"
"Thế nhưng. . ."
"Không nhưng nhị gì hết!"
Chiến Vô Song ngắt lời đối phương, "Cứ ở yên đây là an toàn, không có việc gì. Lúc này chuyện đoạt bảo đã thành thứ yếu, một khi có kẻ chiếm được Cửu Diệp Thiên Liên xong thì chúng ta được trở về rồi!"
Dứt lời, hắn ta lại lớn tiếng dặn dò mọi người: "Không nên chạy loạn, cũng không nên lộn xộn! Bên ngoài còn có vài chục vị vô địch, mặc kệ trong đầu mọi người có suy nghĩ gì, ta chỉ hy vọng chư vị đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận!"
Tô Vũ bày ra vẻ mặt sùng bái mà nhìn Chiến Vô Song, nhưng trong lòng hắn thì hơi hồ nghi, ngươi đang nói với nhưng người khác hay là nói với ta vậy?
Hoài nghi ta ở trong này sao?
Hay là mặc kệ hoài nghi hay không thì trước tiên cũng cứ dặn dò trước, dù sao trong này cũng có không ít người?
Rất nhanh, Vũ Thánh cũng tới, ông nhìn lướt qua mọi người trong Thiên binh, thần quang trong mắt lập lòe, lạnh lùng nhắc lại: “Chư vị xem thì xem, đừng có chạy lung tung, biết chưa?"
"Rõ!"
Một đám người đồng loạt đáp lời, Tô Vũ cũng ứng thanh đáp cùng, rất nhanh hắn lại hỏi: "Đại nhân, vòng xoáy phía trên là cửa ra vào sao? Nếu gặp phải nguy hiểm thì chúng ta có thể bay ra ngoài từ vòng xoáy đó được không?"
Vũ Thánh nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo một chút khinh miệt, ông nhận ra Vân Hạo nên đáp qua loa: "Dù đi ra ngoài thì cũng phải do chúng ta mang các ngươi ra, phòng ngừa phát sinh chuyện bất trắc!"
Ông cũng không nói vòng xoáy kia là thật hay giả.
Không cần phải nói.
Nghe lời thì tự nhiên có thể sống sót, không nghe lời mà tự mình chạy loạn, chết cũng đừng trách ta chưa nói gì.
Hừm, xem ra vòng xoáy bên trên chắc chắn không phải là cửa ra.
Ánh mắt Vũ Thánh vô thức nhìn về phía một khu vực xa xa, Tô Vũ không dám nhìn theo, thế nhưng hắn biết rõ nơi mà Vũ Thánh liếc qua là một tòa lầu các.
Cửa ra thật sự nằm ở đó ư?
Đương nhiên, hắn cũng phải cẩn thận đây là mưu kế cố ý dẫn dắt, đầu óc chuẩn vô địch hẳn là không tệ, dù không hoài nghi thân phận của Tô Vũ thì cũng sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn đâu định ra ngoài bằng cửa, thực sự đi ra chẳng nhẽ không sợ bị người ra bắt rùa trong hũ, chặn cửa đánh giết à?