Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2186 - Chương 2186: Át Chủ Bài Duy Nhất

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2186: Át Chủ Bài Duy Nhất
 

Lúc này Tô Vũ cũng hành xử giống như đám Sơn Hải khác, tùy ý quan sát đại chiến bên ngoài, nhìn một hồi thấy không rõ ràng lắm liền không xem nữa mà tìm chỗ vắng người khoanh chân ngồi xuống, ngơ ngác suy nghĩ sự tình.

Giống như là đang rầu rĩ nghĩ xem lần này rốt cuộc có thể sống sót đi ra hay không.

Mà ngay khi hắn khoanh chân ngồi xuống, đột nhiên Chiến Vô Song bước tới, Chiến Vô Song ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười trò chuyện: "Vân Hạo, ngươi muốn ra ngoài à?"

Tô Vũ vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi: "Vô Song điện hạ!"

"Đừng khách khí."

Chiến Vô Song tươi cười nhu hòa, khẽ nói: "Ngươi muốn ra ngoài sao?"

Tô Vũ thở dài, "Không phải ta muốn đi ra ngoài, mà là muốn trở về! Chết nhiều người như vậy khiến ta sợ lắm rồi, không ngại điện hạ chê cười, hiện tại suy nghĩ duy nhất của ta đó là sống sót trở về, bảo vật, chỗ tốt gì đó, ta đều không muốn nữa. Lúc này người chết vô số, Thần tộc ta vốn có hơn 600 người tiến vào, vậy mà hiện tại kẻ sống sót còn chưa tới một phần ba."

Chiến Vô Song gật đầu, than nhẹ một tiếng: "Có một tên hỗn đản ra tay cực độc đã vào được, hết cách rồi."

Tô Vũ gật đầu tiếp lời: "Tử Linh quả thực giết chóc quá ác, vạn tộc không có biện pháp nào giải quyết chúng sao?"

Chiến Vô Song nhìn hắn một cái, nói khẽ: "Đã có biện pháp rồi, ngươi tu luyện đi, ta đi xem thử thế nào."

"Điện hạ. . . Ta hơi sợ, điện hạ có thể nói nhiều vài lời được không?"

Tô Vũ bày ra vẻ mặt tha thiết, tiểu nhân vật như ta vất vả lắm mới gặp được đại nhân vật như ngươi, có cơ hội nói thêm vài câu thì đương nhiên là phải quấn lấy tâm sự mới được!

Chiến Vô Song thở hắt ra, không còn hứng thú nữa.

Đây không phải Tô Vũ nhỉ?

Tự mình dọa mình, bây giờ nhìn ai thì hắn ta đều cảm thấy có thể là Tô Vũ.

Thôi được rồi!

Không dò xét được cái gì, rất nhanh Chiến Vô Song liền đi về phía một người khác, bắt đầu hỏi han ân cần.

Tô Vũ oán thầm, còn chơi trò này với ta.

Đừng tưởng Chiến Vô Song lớn tuổi hơn mình nhiều mà lầm, tên này vẫn còn non lắm, một đám gia hỏa không trải qua mấy lần hung hiểm thì nào có nhiều kinh nghiệm xã hội. Mà Tô Vũ ta thì khác, Tô đại gia của ngươi từ nhỏ đã thích đấu mồm mép, tính toán, mưu trí với người rồi.

Giờ khắc này, hắn bỗng thấy hơi nhớ Hạo Tử.

Ai!

Lần này hình như Hạo Tử không tới, đáng tiếc. . . Thôi, cũng không tính là đáng tiếc, không tới mới tốt, bằng không sẽ gặp nguy hiểm.

Không biết thực lực bây giờ của cậu ta như nào, có được gia nhập Long Võ vệ chưa, hay là tiếp tục ở lại trong học phủ đào tạo sâu?

Lần trước nghe nói tiểu tử này đã tiến vào Đằng Không, thế nhưng cậu ta khai khiếu quá ít, tiến vào Đằng Không thì cũng chỉ là đồ bỏ đi, không biết Đại Hạ phủ có nể mặt mình mà cho cậu thêm ít chỗ tốt, giúp cậu tấn cấp không nữa.

Đấu trí với đám thiên tài vạn tộc, Tô Vũ cảm thấy không có ý nghĩa gì, kỳ thật đám người này đều không tính là quá âm hiểm.

Hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng!

Không có nhiều sự tình chó má đổ xuống, từ bé đã là thiên tài áo cơm không lo, muốn cái gì có cái đó thì còn cần động não làm gì?

Đủ mạnh mẽ là được!

Càng mạnh càng tốt!

Vạn tộc được tính là tinh thông tính kế thì chỉ có những lão ngoan đồng kia, kẻ nào cũng cực kỳ từng trải, bị ăn hành nhiều nên cũng biết động não hơn.

So về mưu kế thì tiểu tộc và Nhân tộc vẫn mạnh hơn một khoảng.

Thực lực không đủ nên mới phải dùng đầu óc để bù đắp.

Tô Vũ cũng rất muốn trở thành kẻ không có đầu óc cho thoải mái, muốn đánh ai thì cứ trực tiếp đánh người đó.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có một tiếng vang lớn, rất nhanh Hà Đồ và Ngốc Ngốc lần nữa bị đánh ngược về, trước khi đi Hà Đồ còn cười điên cuồng hét lên: "Ta sẽ tiếp tục đi lên, chờ ta!"

"Ngu ngốc!"

Tô Vũ oán thầm một câu, ngươi đi lên thì cứ đi lên, đến khi Cửu Diệp Thiên Liên nở ra, ngươi không lên được cũng sẽ có người kéo ngươi lên, ngươi không lên thì cục diện này làm sao có thể hỗn loạn được?

Không loạn thì mọi người đoạt bảo kiểu gì?

Hiện tại xem như Tô Vũ đã nhìn thấu hết thảy.

"Lão sư của ta đang ở đâu?"

Hắn nghĩ tới các vị lão sư, không biết bọn họ có sao không, còn nữa, Cục lông nhỏ vẫn còn ở bên chỗ Hoàng Cửu, cũng không biết hiện tại tình hình như thế nào.

Đám cường giả như Không Không đều tránh đi nơi nào hết rồi?

Chẳng lẽ mấy vị này cũng muốn cướp đoạt Cửu Diệp Thiên Liên sao?

"Có lẽ Không Không sẽ xuất hiện, gia hỏa này rất mạnh, mấu chốt là ông ta giỏi về không gian chi pháp, chui qua chui lại trong nháy mắt cướp lấy đồ vật thì cũng có cơ hội. Dĩ nhiên nhất định vô địch sẽ đề phòng chặt chẽ, vì vậy không gian xuyên toa phù của Ma Đa Na có muốn dùng thì tốt nhất cũng phải đợi Không Không hiện thân, bằng không sẽ có người đề phòng!"

Tô Vũ thầm nghĩ rất nhiều chuyện, tính ra hắn không có lá bài tẩy gì, át chủ bài duy nhất chính là Tinh Nguyệt!

"Đúng, Tinh Nguyệt!"

Ánh mắt Tô Vũ biến ảo, tất cả mọi người đều ngó chừng ta, nhìn chằm chằm vào những cường giả kia, thế nhưng có rất ít người nhìn tới chỗ Tử Linh, bởi vì Cửu Diệp Thiên Liên vô dụng đối với Tử Linh, có lẽ còn có những quy tắc áp chế khiến cho Tử Linh không thể động vào mấy thứ này.

Thế nhưng Tinh Nguyệt không phải là Tử Linh bình thường, đó là người nhà ta đấy!

"Hy vọng đoạt được Cửu Diệp Thiên Liên của ta còn phải ký thác vào Tinh Nguyệt!"

"Ngoại trừ Ma Đa Na thì không ai biết ta có chỗ dựa ở Tử Linh giới. . . Tuy rằng chỗ dựa này không quá ổn thỏa!"

Đúng, Tinh Nguyệt, chính là nàng!

Lúc này có thể thành hay không thì phải xem Tinh Nguyệt rồi.

Đương nhiên chuyện đoạt bảo rất nguy hiểm, Cửu Diệp Thiên Liên là thứ mà mọi người đều khao khát, không dễ buông tha, cho nên một khi Tinh Nguyệt cướp được thì coi chừng lại bị bọn họ xúm vào đánh chết.

Có điều bây giờ Tinh Nguyệt chính là cơ hội duy nhất của hắn.

"Một khi ta hiện thân, vô địch của tất cả đại cường tộc đều sẽ nhìn chằm chằm vào ta, không ai đi quản Tinh Nguyệt, bất quá lúc ấy lại tới lượt ta gặp nguy hiểm!"

Tô Vũ nhíu mày, tự đặt mình vào nguy hiểm ư?

Thật ra đây cũng là một loại biện pháp.

Điều kiện tiên quyết là mình tự tin có thể chạy trốn, bằng không thì chết chắc rồi.

"Tầng tám. . ."

Tô Vũ không ngừng dâng lên một ý niệm trong đầu. Ta hiện thân đoạt bảo, sau đó đoạt bảo thất bại nên chỉ có thể lánh nạn vào tầng tám, nhất định sẽ có vô địch đuổi đến truy sát ta, khi đó ánh mắt đều tập trung vào ta, như vậy thì Tinh Nguyệt sẽ có cơ hội đoạt bảo.

Mấu chốt ở chỗ… Tinh Nguyệt không nghe lời.

Dỗ dành nàng được không?

Hay là lừa gạt nàng?

Còn nữa, nàng đoạt bảo xong thì sẽ trốn về Tử Linh giới vực, ta ở tầng tám thì cũng không thể đuổi theo.

Phiền toái!

Hay là ta cũng trực tiếp trốn vào Tử Linh giới?

Hắn còn đang suy nghĩ, lão Hách bên cạnh chợt nhỏ giọng hỏi: "Vân Hạo, mới vừa trao đổi cùng Vô Song điện hạ, ngươi có cảm xúc gì?"

"Không hổ là thiên kiêu đệ nhất Thần tộc ta!"

Tô Vũ ca ngợi: "Không kiêu không gấp, không vênh váo hung hăng, thật lợi hại!"

Nói xong hắn lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Chiến Vô Song.

Chỉ thiếu chút nữa là hét lên: ta thật sự đã yêu ngươi rồi!

Mà trên thực tế hắn đang cho nguyên khí và ý chí lực thẩm thấu khắp nơi để dò xét toàn bộ Thiên binh, đương nhiên động tĩnh rất nhỏ, chủ yếu là dựa vào thần văn chữ “m” đi dò xét, tìm hiểu hết thảy kết cấu của thanh Thiên binh này.

Thiên binh là thứ chỉ có vô địch mới có thể đánh bại.

Tuy Tô Vũ không phải vô địch, thế nhưng chỉ cần hắn nắm được hậu chiêu thì hắn tự tin mình cũng có thể đánh bại, thứ đồ chơi này chính là lồng giam, đây không phải là kết quả mà Tô Vũ mong muốn.

Hắn dò xét, thẩm thấu từng tí một.

Binh khí này đã được Băng Phong Thần vương luyện hóa, cho nên hắn vẫn phải cẩn thận một chút, miễn lại khiến ông ta chú ý.

Đại chiến bên ngoài đã ngừng lại.

Các tôn vô địch đều trầm mặc không nói lời nào, mà cánh thứ tám của Cửu Diệp Thiên Liên đã sắp nở ra.

Cánh thứ tám đang nở rộ từng chút một, rất nhanh, tám cánh sen xuất hiện, lung lay cành hoa, tỏa ra khí tức thần thánh cực kỳ nồng đậm, quả là bảo bối tốt!

"Còn thiếu chút nữa thôi!"

Ở phụ cận cũng có người lên tiếng: "Chỉ cần thêm hai ngày nữa là Cửu Diệp Thiên Liên sẽ chính thức nở rộ hoàn toàn!"

Đến khi đó cũng là lúc nguy cơ bạo phát.

Bình Luận (0)
Comment