Lúc bấy giờ Tô Vũ đang bận rộn vận chuyển ý chí lực của mình thông qua thần văn chữ "m", đưa vào bên trong đạo kim văn thứ 109, hắn muốn nắm lấy sơ hở ấy.
Hậu chiêu này không biết là do vị Thiên Binh sư nào lưu lại, hiện tại coi như hắn được hưởng lợi.
Đúc Binh sư quả nhiên không phải người tốt.
Tô Vũ oán thầm!
Dĩ nhiên Đúc Binh sư cũng có kẻ này kẻ kia, lão Triệu chính là tấm gương người tốt rõ nhất.
Lần đầu tiên ông dạy Tô Vũ đúc binh thì đã nói với hắn, một vị Đúc Binh sư chân chính thì sẽ không lưu lại hậu thủ gì trên binh khí, đó là hành vi không tôn trọng nghề nghiệp của chính mình.
Thế nhưng vẫn có không ít Đúc Binh sư lòng dạ hiểm độc nhất định sẽ lưu lại hậu chiêu. Trong số các vị Đúc Binh sư, mười người thì có tới chín kẻ sẽ có chuẩn bị về sau, hiển nhiên, đây là quy tắc ngầm trong nghề, lão Triệu mới thật sự là người hoàn toàn khác lạ!
Mà hôm nay rốt cuộc Tô Vũ cũng dùng tới quy tắc ngầm trong nghề, hắn chỉ có thể cảm khái, người tốt… thật sự không có đường ra.
Ta cũng muốn làm một vị Đúc Binh sư tốt bụng, mấu chốt là ngươi xem đi, dù ra khỏi Nhân tộc, Đúc Binh sư Thần tộc cũng không phải là người tốt. Chắc chắn binh khí của Thần vương là do cường giả Thần tộc chế tạo, thế nhưng người ta cũng lưu lại thủ đoạn với Băng Phong Thần vương kia kìa.
Nếu như là người ngoài chế tạo, bảo đảm toàn bộ binh khí đều sẽ là cái sàng, Băng Phong Thần vương cũng không dám sử dụng.
"Sau này ta sẽ điều tra thêm những Thiên binh mà ta tịch thu có sơ hở gì hay không?"
Trong lòng của hắn thầm phán đoán, sau đó lại có chút tiếc hận.
Băng Phong Thần vương chỉ cho một chút ý chí lực bám vào là chuyện tốt, thuận tiện để hắn hành động, nhưng đây cũng là chuyện xấu, bởi vì khi binh khí này nổ thì sẽ không ảnh hưởng lớn đến ông ta. Dĩ nhiên đám Thần tộc trong này sẽ khó lòng mà thoát được, có thể chạy được một người cũng đã coi như hời được một cái mạng!
"Nếu Băng Phong Thần vương mà bám vào nhiều ý chí lực hơn thì khi binh khí nổ tung, khẳng định ông ta sẽ tàn phế, lúc đó dám ta sẽ giết chết được cả lão."
Từng ý niệm hiện lên trong đầu, lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng cười lớn.
Hà Đồ ngu ngốc lại tới nữa rồi!
. . .
Bên ngoài, Hà Đồ cười ha hả, "Bổn tọa lại tới rồi đây, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ta nhất định sẽ trở lại!"
". . ."
Xung quanh hết sức an tĩnh.
Hà Đồ đột nhiên có chút chột dạ, làm sao vậy?
Trước đó khi y vừa xuất hiện liền bị người đè lên đánh, đương nhiên, y cũng đánh trả rất thoải mái, đánh cho những vị vô địch kia không ngừng rút lui, vậy nên y vẫn có cảm giác thành tựu giống như khi còn sống.
Thế nhưng. . . Hiện tại sao thế này?
Y đã chuẩn bị sẵn sàng để đại chiến một trận, sau đó không địch lại thì lui về chuẩn bị, nhưng bây giờ. . . Rất nhiều tôn vô địch hiện lên ở bốn phía nhưng không một ai nói chuyện, không ai lên tiếng, cũng không ai ngăn cản y.
"Ha ha ha. . ."
Hà Đồ muốn dùng tiếng cười lớn của mình khiến cho mọi người chú ý, các ngươi không phát hiện ra ta sao?
Không đến mức đó chứ!
Sao vậy?
Có chuyện gì à?
Ta thấy hơi sợ rồi nha!
Đúng vậy, trước kia bị người ta điên cuồng mà đánh thì y không hề thấy sợ.
Thế nhưng hiện tại mọi người không lên tiếng, lòng y lại thấy e dè.
"Ha ha ha, chút tài mọn mà các ngươi muốn dụ dỗ ta rời khỏi cửa vào lối đi sao, đừng mơ, ta sẽ không mắc lừa đâu!"
Hà Đồ cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt trầm mặc của tất cả mọi người, y đột nhiên xé rách lối đi rồi bỏ chạy, rất nhanh đã rời khỏi tầng bảy.
Đệch!
Nguy hiểm!
Hà Đồ cảm thấy đây mới là nguy hiểm lớn nhất, có phải những người kia nắm chắc sẽ đánh chết được y?
Cho nên mới cố ý dụ dỗ mình rời khỏi cửa, sau đó bèn nhất kích tất sát?
Không có khả năng!
Hà Đồ này sẽ không mắc lừa đâu.
Tầng sáu.
Hà Đồ tóm lấy Ngốc Ngốc, vội nói: "Đừng có lên, nguy hiểm lắm! Đám người trên kia vô cùng gian trá, họ đang tính kế chúng ta, dụ chúng ta rời khỏi cửa rồi chém giết!"
Ngốc Ngốc ngơ ngác nhìn y, không nói gì cả.
Hà Đồ thở hắt ra một hơi, "Nguy hiểm, nguy hiểm quá, những sinh linh này quả nhiên là đồ gian trá, chúng lại muốn dụ địch xâm nhập, thế nhưng Hà Đồ này há lại mắc lừa!"
Nói giỡn à!
Ta đâu có ngốc.
Một đám người bọn ngươi đứng đợi ở phụ cận, ai nấy đều mắt lạnh nhìn ta, chẳng lẽ ta còn không hiểu ý đồ của các ngươi?
Hừ!
Ta sẽ không mắc lừa.
Bây giờ tầng bảy là nơi nguy hiểm nhất.
Còn lâu ta mới lên!
. . .
"Vù vù. . ."
Tiếng gió quét qua thiên địa.
Các vị vô địch đều đờ đẫn ngây người, ơ đệt!
Hà Đồ ngu ngốc, không cho ngươi đi lên thì ngươi hung hăng xông xáo đòi ra, cho ngươi đi lên thì mẹ nó ngươi lại chạy ngược xuống, Tử Linh đều ngu ngốc như vậy à?
Một đám vô địch cũng thấy lòng mình hết sức mệt mỏi.
Thật sự là vừa rồi tất cả mọi người đều để mặc cho Hà Đồ lên đây.
Nhưng ngoài dự liệu của bọn họ là Hà Đồ lại chạy mất.
Không ai đánh y!
Không một ai!
Tất cả mọi người đứng cách y hơn vạn mét, chỉ yên lặng nhìn, vậy mà Hà Đồ ngu ngốc lại bị dọa chạy.
Haiz, làm người tốt khó quá đi!
. . .
Trong Huyễn Thiên Kính.
"Khụ khụ khụ. . ."
Thần tộc đều bị sặc không nhẹ.
Chuyện này là sao?
Khi đánh Hà Đồ thì y hung hăng xông lên, không đánh y thì y không thèm lên nữa, tự mình bỏ chạy.
Còn có chuyện như vậy à?
Tô Vũ cũng thấy cạn lời, Hà Đồ là kẻ đần, bị người ta coi thành kẻ đần mà trêu đùa, quả nhiên người đã chết rồi thì thật sự quá thảm.
Tiếp tục tồn tại mới có thể bá đạo vô song.
Chết rồi thì tất cả mọi người sẽ coi ngươi là kẻ ngu ngốc mà đùa bỡn hết lần này tới lần khác. Chắc hẳn Hà Đồ biết được, đại khái y cũng thấy khó chịu, vốn dĩ mất đi một chút ký ức thì đã xem như một người không hoàn chỉnh rồi.
Bốn phía lâm vào tĩnh mịch.
Đột nhiên, có người tự giễu: "Người chết đi, dù sống lại được thì cũng không còn là chính mình nữa rồi. Ở lần triều tịch chi biến đầu tiên, Hà Đồ còn là nhân vật chính, nào ngờ hôm nay y chỉ là một nhân vật qua đường bé nhỏ!"
Lời này nghe hơi chua chát.
Quả nhiên, dù là cường giả thì chết đi sống lại cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Kẻ quan trọng của lần triều tịch chi biến đầu tiên đến hôm nay cũng luân lạc tới mức biến thành vai hề, nhất thời mọi người đều cảm thấy nhiều thêm một chút bi thương.
Chúng ta không muốn chết!
Chết rồi có lẽ còn không bằng Hà Đồ, tốt xấu gì Hà Đồ còn khôi phục một chút ký ức, tốt xấu gì còn bảo lưu lại thực lực Vĩnh Hằng thất đoạn, mà bọn họ thì có thể sống lại hay không cũng là cả một vấn đề.
Giờ khắc này, lại có người nói: "Nói nhảm, Nhân tộc hãy mau coi giữ thông đạo đi!"
Xa xa, Huyền Hách Tiên vương nhàn nhạt cất giọng: "Các ngươi thả Hà Đồ lên cũng tốt mà đánh tiếp cũng được, tùy ý các ngươi, nhưng Cung Vương phủ thì Nhân tộc không thể bước vào!"
"Dựa vào cái gì?" Tần Trấn giận dữ, "Huyền Hách, ngươi cho rằng ngươi là ai?"
"Tần Trấn, ngươi muốn thử không?"
"Thử thì thử!"
Thực lực Tần Trấn tuy rằng kém hơn ông ta nhưng y lại không hề sợ sệt, trường thương nơi tay, y quát lớn: "Ngươi cứ giả bộ thành lão sói vẫy đuôi làm gì, thời gian lão tử trấn thủ Nhân Tiên biên cảnh thường xuyên giết Tiên tộc các ngươi. Tiên tộc bây giờ trở thành một đám lưu manh cũng nhờ công của lão tử, nhớ không lầm thì lão tử đã giết hơn ba nghìn tiên nữ, ngươi có thể làm khó dễ được ta à?"
". . ."