Phốc!
Tần Trấn đang thổ huyết không ngừng, thậm chí biển ý chí của y còn có chút rạn nứt, tam thân tản ra cũng không phải là chuyện ba người có thể đánh một người, mà là thực lực suy yếu đi rất nhiều, y vẫn đang bị Nguyệt Thực Tiên vương áp chế mà đánh.
Chu Thiên Phương bên kia cũng rất gấp, không chỉ y mà Hạ Long Võ, Chu Phá Long đều điên cuồng gào thét, trong lúc nhất thời, bọn họ đã đánh cho ba tôn Tiên vương bị thương tới nỗi phải lùi bước liên hồi, có điều đó đều là vết thương không quá nặng, vận chuyển Trường Sinh quyết của tộc bọn họ thì rất nhanh liền có thể khôi phục.
Sách lược của Tiên tộc thời khắc này chính là kéo dài thời gian!
Kéo dài tới khi Tần Trấn bị giết!
Chỉ cần Tần Trấn chết rồi, Tiên tộc liền chiến thắng.
Tiên tộc mà thắng, vậy khả năng các tộc khác vây giết Tiên tộc không lớn.
Giết Nhân tộc thì không có việc gì, nhưng giết hết Vĩnh Hằng Tiên tộc trong đây thì phải suy tính tới thực lực cường đại của Tiên tộc ngoài kia.
Sau khi rời khỏi Tinh Vũ phủ đệ, bọn họ có thể trốn chạy thoát khỏi Tiên tộc đuổi giết cả đời được không?
Đến giờ khắc này, bên tai Tô Vũ vẫn còn đang vang lên những lời trò chuyện từ phía Thần Ma, có điều hắn kiên quyết mắt điếc tai ngơ.
Mà ngay một khắc này, tiếng cười to vang vọng đất trời.
Sau một khắc, vô địch Thần Ma dồn dập ra tay!
Oanh!
Hư không ầm vang, vô số phân thân của Lam Thiên nổ tung, mà xa xa, một Lam Thiên với bộ dáng thư sinh tiên phong đạo cốt, áo trắng như tuyết, lộ ra biểu tình hơi phức tạp, "Có lẽ không cứu được các ngươi. . . Con người ấy mà. . . Có đôi khi quá phức tạp, ta sớm đã biết kết cục, cần gì phải vậy chứ!"
Lam Thiên bước tới từng bước một, nở nụ cười thoạt trông như đang khóc, "Ta muốn báo thù!"
Ầm ầm ầm!!!
Hư không rung lên.
"Ta ủy khuất quá đi!"
Oanh oanh oanh!
Y lại lần nữa khơi dậy sự đồng cảm từ lão Chu, chỉ có như vậy thì y mới có đủ thực lực mạnh hơn.
Lam Thiên không thể chịu được đến cuối cùng, y vẫn lựa chọn bước ra, lựa chọn xuất hiện trước mặt mọi người.
Mà Tần Trấn thì vừa thổ huyết, vừa mắng: "Lam Thiên, đại biến thái nhà ngươi sao phải đến đây?"
Xung quanh Lam Thiên nhiều thêm mấy vị vô địch, nghe Tần Trấn nói thế, hai mắt y long lanh, khổ sở đáp: "Ta cũng không muốn đâu, thế nhưng. . . Ta không có cách nào. Vạn đạo phân thân của ta đều đang nói đừng đi ra, nhưng mà Nhân đạo phân thân của ta lại thúc giục ta đi ra đi, đừng sợ!"
Lam Thiên bất giác trở nên điên cuồng, "Ta là Nhân tộc, ta chưa bao giờ phản bội các ngươi đúng không? Ta chỉ là muốn chế tạo Nhân tộc thuộc về chính ta, một Nhân tộc trong giấc mộng của ta, thế nhưng suy cho cùng ta vẫn là Nhân tộc, chẳng phải thế sao?"
"Vì sao các ngươi lại nói ta là phản đồ? Ta không phải, Thiên Thánh cũng không phải, chúng ta là Nhân tộc, là Nhân tộc mà. Tần Trấn, ngươi nói có đúng không?"
Tần Trấn ho ra máu, "Đúng, đúng, là Nhân tộc! Đây không phải vì chúng ta sợ sao? Sợ nói các ngươi là Nhân tộc thì vạn tộc sẽ nhắm vào chúng ta! Nhưng bây giờ, mẹ nó, ta đã biết được phủ nhận hay thừa nhận cũng không ích gì, vạn tộc chỉ nhìn vào thực lực. Thực lực yếu thì mãi là tôn tử, chỉ đơn giản như vậy!"
Ầm!
Một thế thân của Tần Trấn bị đánh tan, một kiện vật gánh chịu rơi xuống.
"Tần Trấn!"
Hạ Long Võ gầm lên, trong mắt y tràn đầy lửa giận.
Tần Trấn còn dư lại hai thế thân, bất đắc dĩ nói: "Không trách ta, thật sự không thể trách ta. . . Mẹ nó. . . Ta tận lực rồi, ta không địch lại ông ta, ta không có cách nào hết, thật có lỗi, xin lỗi!"
Y nhìn về hướng Nguyệt Thực Tiên vương đối diện rồi nở nụ cười, nhe răng trợn mắt mà cười.
Nguyệt Thực Tiên vương lạnh lùng nói: "Ngươi muốn tự bạo? Ngươi tự bạo cũng không đả thương được ta, ngươi tự bạo sẽ dẫn xuất Tử Linh quân chủ, mọi người chắc chắn sẽ giết ngươi đầu tiên, dịch chuyển ra ngoài rồi giết ngươi! Tần Trấn, ngươi đừng hồ đồ, ngay cả cơ hội tự bạo ngươi cũng không có, dù là tự bạo thì cũng chỉ có thể làm ở bên ngoài chứ không phải trong đây!"
Tần Trấn nhìn thoáng qua bốn phía, thân ảnh các vô địch đều hiện lên, nhìn chằm chằm y.
Đúng vậy, bọn họ đang chứng minh Nguyệt Thực Tiên vương nói không sai.
Tần Trấn nhếch miệng cười, "Thật là biệt khuất, mẹ nó, ta muốn chết cũng không thể tự do lựa chọn sao?"
Tam thân đã chết một, thực lực của y giảm đi rất nhiều rồi, hiện tại y không thể địch lại gia hỏa này được nữa.
Y không đủ sức.
. . .
Trong Huyễn Thiên Kính.
Thân thể Tô Vũ chấn động một cái khẽ đến không thể nhìn thấy, không thể quản, mặc kệ y!
Tần Trấn chết hay không chết cũng không liên quan gì tới ta!
Ta và y vốn không quen thân!
Số lần ta gặp y rất ít, lần đầu tiên là ở Đại Minh phủ, vị hán tử cởi mở ấy nói cho ta biết, giết tiểu tiên nữ rất tốt, thế nhưng phải làm vụng trộm.
Y nói với Tô Vũ, ngươi tới Đại Tần phủ đi, chúng ta cùng giết thống khoái!
Y nói với Tô Vũ, Đại Tần phủ là đệ nhất thiên hạ!
Đại Tần phủ quét ngang chư thiên!
Kỳ thật, họ thật sự không thân quen.
Thế nhưng Tô Vũ nhớ rõ người kia từng nói cho hắn biết Đại Tần phủ không có đồ tồn kho, giết thì mới có, thế nên chỉ vài ngày sau Tô Vũ liền nhận được một bộ thi thể tươi mới!
Đây đại khái là một trong số ít cường giả Nhân tộc không quá thân thiết với Tô Vũ nhưng lại khiến hắn không thể chán ghét, hơn nữa còn cảm thấy thú vị.
Tần Trấn!
Phủ chủ Đại Tần phủ, chinh chiến chư thiên mấy trăm năm, thống lĩnh Đại Tần quân, quét ngang chư thiên, trấn thủ biên cương phía bắc, minh tranh ám đấu với Tiên tộc nhiều năm, giết chóc vô số cường giả.
Ngày hôm nay, tam thân của y đã mất một.
Ngay ở trước mặt Tô Vũ!
"Bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ!"
Đây là lời Vạn Thiên Thánh từng dạy hắn. Ông nói, ngươi không có năng lực thì đừng nhúng tay, đó không phải là chuyện mà ngươi nên nhúng tay vào.
Tô Vũ có năng lực như thế sao?
Tô Vũ không biết.
Hắn chỉ biết bản thân lưu lại rất nhiều thủ đoạn là để cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên chứ không phải để giúp đỡ Tần Trấn. Tần Trấn chết thì cứ chết thôi, ta chỉ cần đoạt được Cửu Diệp Thiên Liên là tốt rồi!
Đoạt được thì ta sẽ mạnh hơn.
Một khi ta đủ mạnh rồi thì ta muốn làm cái gì cũng được.
Cần gì vì một Tần Trấn không mấy thân quen mà làm bại lộ lá bài tẩy của mình?
Tô Vũ cứng rắn thầm nghĩ, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn dao động tử khí, uể oải truyền tin: "Đại nhân xông tới đi, phá rối cục diện này giúp ta!"