Tần Trấn đã phân ra làm tam thân.
Cả ba Tần Trấn đều là cả người đầy máu, một Tần Trấn mặc áo giáp phẫn nộ quát: "Phế vật, tương lai của ta phế vật như thế sao, ngay cả một lão đầu tử cũng không giết được?"
Bên cạnh y, một Tần Trấn mặc thường phục phiền muộn mắng: "Vớ vẩn, ngươi sống bao lâu, ta mới sống bao lâu?"
"Hai ngươi câm miệng hết đi!"
Tần Trấn chính giữa cả giận quát: "Đến lúc nào rồi còn thừa thời gian nói nhảm, hôm nay dù có chết thì cũng phải kéo theo tên hỗn đản kia làm đệm lưng!"
Đối diện, Nguyệt Thực Tiên vương lạnh nhạt đứng nhìn. Trên người ông có hào quang lập lòe, một vài vết thương do trường thương gây ra đang nhanh chóng khôi phục, không chỉ vậy, mơ hồ trong đó còn có thể thấy thời không trường hà của ông ta xuất hiện 5 đạo gợn sóng, sóng cả rất lớn.
Ánh mắt một số người đang quan chiến thoáng hiện lên tia dị dạng.
Chiến đấu cho tới bây giờ, mọi người cũng đoán được Nguyệt Thực Tiên vương đã bước vào thực lực ngũ đoạn, mà Tần Trấn nói là tam đoạn cũng chỉ vì y từng chứng đạo tại chư thiên, trên thực tế có thể là còn thiếu chút nữa thì y mới đến ngưỡng tam đoạn.
Một mình chống lại đối phương, song phương đều là tử chiến không lùi, không chạy trốn, không né tránh, quyết phân thắng bại, phân sinh tử, Tần Trấn không địch lại là điều tất nhiên.
Dưới tình huống bình thường thì chắc chắn Tần Trấn đánh không lại sẽ lập tức chạy trốn.
Bất quá bây giờ y lại không thể trốn.
Dù là Vĩnh Hằng ngũ đoạn giết tam đoạn thì cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy, nhưng một khi tử chiến đến cùng thì lại bất đồng, nếu bây giờ Tần Trấn bỏ chạy thì ba người khác sẽ xong đời.
Cho nên chạy là điều không thể!
Người nào chạy thì phe bên đó sẽ phải chết.
Vả lại có chạy thì cũng trốn không thoát, bên ngoài đang có 11 tôn Tử Linh quân chủ chờ đợi bọn họ, toàn thân đẫm máu mà ra đó thì kết cục vẫn chỉ có một chữ "chết" mà thôi.
. . .
Ở bên ngoài.
Hà Đồ và đám Tử Linh khác nhìn lên bầu trời đại chiến bên trong Cung Vương phủ, ánh mắt Hà Đồ lóe lên vô số cảm xúc phức tạp.
"Nhân tộc. . ."
"Vinh quang Nhân tộc!"
Một vài ký ức xa xưa đan xen hiện lên.
Vinh quang của Nhân tộc.
Đó là điều mà năm xưa phụ thân từng dạy bảo y, bất quá sau khi y chết thì đã quên sạch từ lâu, mãi tới khi thấy được bản đồ tinh vực mà Tô Vũ lưu lại thì y mới nhớ ra một ít chuyện.
Lúc này Hà Đồ vẫn luôn miệng tự lẩm bẩm.
Vinh quang… Vinh quang của Nhân tộc.
Có điều ta đã không còn là Nhân tộc.
Bây giờ ta là Tử Linh!
Ta đã quên mất những thứ kia, quên đi hết thảy, ta đã “sống” lại từ đầu, Hà Đồ hôm nay không còn là Hà Đồ năm đó nữa rồi.
"Phụ thân. . ."
Thì thào một tiếng, ánh mắt Hà Đồ hơi mê man, dường như y đang nghĩ về quá khứ, nghĩ tới một vài chuyện khi còn bé.
Nghĩ tới phụ thân, nghĩ tới lời dặn của ông ấy trước khi ông vẫn lạc...
Y cảm thấy bản thân nên khóc.
Nhưng không thể!
Y đã là Tử Linh rồi!
Ngoại trừ phẫn nộ, ngoại trừ đắc ý thì có vẻ như Tử Linh không có tâm tình nào khác.
Tử Linh không sợ chết, dù là sợ thì cũng chỉ là một loại ngụy trang, kỳ thật Tử Linh không hề sợ chết, Tử Linh khuyết thiếu rất nhiều thứ cảm xúc, bọn họ hệt như một con rối vẫn luôn sống dưới sự trấn áp của quy tắc.
Từ khi “ra đời” liền tràn đầy oán hận, tràn đầy sát ý, tràn đầy phẫn nộ!
Trong đầu của bọn họ chỉ có một ý niệm, giết, giết sạch hết sinh linh vạn giới!
Khiến cho chư thiên vạn giới đều hóa thành Tử Linh.
Cảm tình?
Không có!
Bọn họ không có cảm tình, có đôi khi một chút ký ức hiện lên cũng chỉ khiến bọn họ vô thức đi ngụy trang ra loại tâm tình này, ví dụ như khi y nghĩ tới phụ thân, y muốn khóc, y chỉ có thể ngụy trang ra vẻ thút thít nỉ non, còn kỳ thật y không cảm thấy thương tâm.
Nội tâm luôn luôn bình tĩnh không lay động.
"Ta đã là Tử Linh rồi. . ."
Hà Đồ lẩm bẩm, y cảm thấy dựa theo việc bản thân khôi phục ký ức, y nên đi giúp đỡ Nhân tộc, nhưng y không làm bởi vì y cảm thấy những sinh linh này đều đáng chết.
Có điều lúc bấy giờ, tâm tình chập chờn của y hơi có chút phức tạp.
"Không thương tâm sao?"
"Không có cừu hận sao?"
"Chỉ có phẫn nộ ư?"
Hà Đồ thì thào, sau một khắc, y lộ ra nụ cười, phẫn nộ, đúng vậy, chúng ta đều biết phẫn nộ, đã như vậy thì có phải là ta nên cho Tiên tộc cảm thụ một chút phẫn nộ?
Y nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía đám Tiên tộc kia, y rất phẫn nộ!
Phẫn nộ vô hạn!
Bọn người kia đáng chết!
Nếu như không thể yêu, vậy thì cứ hận đi!
. . .
Xa xa.
Kỳ thật nội tâm Tinh Nguyệt cũng rất bình tĩnh, hiện tại nàng cũng không thấy phẫn nộ gì mà chỉ có một chút mờ mịt không nói ra được.
Đôi khi nàng muốn giết Tô Vũ, nhưng lắm lúc lại thấy không nỡ.
Gia hỏa Tô Vũ này một mực làm phiền nàng, rất rất phiền!
Thế nhưng phiền thì phiền, Tinh Nguyệt cũng có chút chờ mong nho nhỏ, đã lâu rồi nàng không thể nghiệm những cảm xúc khác, thí dụ như thỏa mãn, thí dụ như kích thích, thí dụ như hưng phấn.
"Hắn muốn giúp Nhân tộc thật sao?"
Tinh Nguyệt khẽ thì thào, nàng nhìn Ngốc Ngốc bên cạnh mình, lộ ra vẻ nghi hoặc, "Ngươi đang nhìn cái gì? Khi còn sống ngươi cũng là Nhân tộc à?"
Nàng thấy Ngốc Ngốc dường như đang nhìn chằm chằm đám Nhân tộc xa xa, ánh mắt rất phức tạp.
Ngốc Ngốc gật gật đầu, vẻ mặt thật sự rất ngốc, "Có lẽ. . . Phải! Ta. . . Hình như muốn giúp bọn hắn. . . Lại. . . Không muốn ra tay. . ."
"Tử Linh a, haiz!"
Tinh Nguyệt thở dài một tiếng, "Ngươi chưa khôi phục được bao nhiêu ký ức, cho nên không thể nhận thức được rõ ràng suy nghĩ phức tạp trong đầu. Ngốc Ngốc, ta đang nghĩ nếu như một ngày kia ta thật sự phục sinh, ta còn có thể giống như bây giờ không? Hắn từng nói sẽ giúp ta phục sinh, nếu ta có thể khôi phục toàn bộ ký ức và cảm xúc, có lẽ ta sẽ giết hắn!"
"Ta thật sự rất ghét hắn, trong trí nhớ của ta không ai dám khi dễ ta như vậy. . . Thế nhưng lúc này, ngoại trừ phẫn nộ thì ta lại không có quá nhiều ý nghĩ khác, Ngốc Ngốc, ngươi thì sao?"
"Ta?" Ngốc Ngốc đờ đẫn nói: "Ta. . . không biết."
"Quả nhiên ngươi là đồ đần, Tử Linh đều là đồ đần, rất đần, người thông minh đều sẽ tiếp tục tồn tại, kẻ đần mới phải đi chịu chết."