Đại Tần vương thở hổn hển, ba Đại Tần vương lưng tựa lưng nhìn bốn phía, không có bao nhiêu bi thương, chỉ có chút phiền muộn.
Cuối cùng vẫn thất bại!
Quả nhiên dễ xúc động thì không thể làm nên chuyện lớn.
Là lãnh tụ của Nhân tộc, ông không nên hành động cảm tính như thế, đáng tiếc... Dù sao con người vẫn có tình cảm, xúc động cũng là một loại tình cảm.
Chỉ là ông có lỗi với lão Chu, xin lỗi, các ngươi đã tạo ra cơ hội cho ta nhưng ta lại không tận dụng được.
Một khi tin tức ta ngã xuống tại đây truyền đi... E rằng Nhân tộc sẽ gặp đại kiếp nạn, hy vọng các ngươi có thể chống đỡ.
Ông nhìn về phía Tô Vũ, nhìn Lam Thiên, lại nhìn đám người Hạ Long Võ nơi xa.
Lúc này mấy người Hạ Long Võ đã thiêu đốt tinh huyết, điên cuồng rít gào chống lại ba vị Tiên vương, đánh đến thiên địa biến sắc.
Nhưng... có lẽ không còn kịp nữa.
Ba Đại Tần vương đều đang thở dốc.
Một vị mặc áo giáp, đó là thời điểm ông suất lĩnh Nhân tộc phản kháng chư thiên năm xưa.
Hiện tại thân cũng mặc giáp trụ, chỉ là có thêm chút dấu vết năm tháng và chiến tranh.
Vị cuối cùng tóc trắng xoá, thoạt trông rất già nua, nhưng mà giáp trụ cũ nát vẫn không thay đổi.
“Hô...”
Ông thở hổn hển, múa trường thương, giết!
Cả đời ông đều chinh chiến!
Bắt đầu từ năm 18 tuổi, ông suất lĩnh đồng bọn, bắt đầu xông pha nơi chiến trường khốc liệt, phản kháng vương triều thô bạo cuối cùng của Nhân tộc, một đường tấn công đến đế đình, huỷ diệt vương triều tàn lụi kia.
Chiến tranh mới vừa kết thúc, chư thiên đại chiến lại đến... Ông lại cầm lấy trường thương mới vừa buông xuống, mang theo bằng hữu và thuộc hạ tiếp tục giết chóc!
Ông từng giết vô số người, có vạn tộc, dĩ nhiên cũng có cả Nhân tộc.
Ông không biết khi nào mình mới có thể ngừng giết chóc, có lẽ... Đó là hôm nay.
Đại tướng chết trận, không còn gì nuối tiếc.
Cả đời này đã có rất nhiều người bảo ông hãy tự phong làm Hoàng, Hoàng của Nhân tộc, có điều ông đều cự tuyệt, bởi vì ông biết chính mình còn kém một chút, không phải là vì vấn đề thực lực khiến ông không dám đảm đương ngôi vị Hoàng.
Mà là do ông không nỡ nhẫn tâm ra tay với đồng đội, cũng không thể lấy bạo lực áp chế vạn tộc, người như vậy sao có thể làm Hoàng?
Nhân cảnh rung chuyển, nội bộ hỗn loạn, ông xem trong mắt, để trong lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Phần Hải làm phản, sau lưng còn có người sai sử, ông biết, nhưng không muốn suy nghĩ, không muốn đi tra, có lẽ... Điều tra ra sẽ chỉ càng bi ai.
Giờ khắc này, trên người Đại Tần vương càng tăng thêm sát khí, cũng càng trông ảm đạm già nua đi một chút.
Ta già rồi!
Chinh chiến đến bây giờ cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thế giới này nên giao cho người trẻ tuổi đi.
Tô Vũ... Lam Thiên... Vạn Thiên Thánh... Hạ Long Võ...
Trong đầu Đại Tần vương hiện lên một đám ý niệm, trước khi ta chết, ta phải lật tung trời, phải giết sạch đám địch nhân kia thì mới có thể giúp bọn họ có hy vọng sinh tồn!
“Chết đi!”
Một tiếng hét to, tam thân đồng thời vung thương, tấn công một tôn Ma vương trước mặt.
Sắc mặt Ma vương kịch biến!
Lúc bấy giờ, Lôi Đình Thần vương và Huyết Hỏa Ma vương đều vội vàng ra tay tấn công ba thế thân của ông!
Đại Tần vương xuất kích, trường thương như thần long xuyên thủng hư không, Ma vương kia điên cuồng lùi lại.
Đúng lúc này, Đại Tần vương bỗng nhiên hạ thương!
Tam thân đồng thời xoay người bắt lấy Lôi Đình Thần vương, mặc kệ Huyết Hỏa Ma vương công kích chính mình, ông bạo rống một tiếng, giống như quái thú tiền sử, tiếng gầm gừ chấn động thiên địa!
Oanh!
Roẹt!
Lôi Đình Thần vương trực tiếp bị ông xé rách, thời gian trường hà nhanh chóng hiện lên, xuyên qua thiên địa, chỉ chốc lát sau, Lôi Đình Thần vương đã sống lại ở nơi xa, lão là Vĩnh Hằng thất đoạn, dù bị xé rách một thân thì vẫn còn có thể trọng sinh ở chỗ khác, không phải trọng sinh tại chỗ để bị Đại Tần vương đánh chết lần nữa.
Đã chết một thế thân!
Sắc mặt Lôi Đình Thần vương cực kỳ lạnh lùng, một thế thân của Đại Tần vương bị Huyết Hỏa Ma vương đánh một chưởng, xương cốt đứt từng khúc, Huyết Hỏa Ma vương vừa định ra tay lần nữa, đột nhiên ầm vang một tiếng!
Tiếng nổ kinh thiên động địa, chấn động toàn bộ Tinh Vũ phủ đệ.
Đại Tần vương già nua đã tự bạo!
Chỉ để cầm chân Huyết Hỏa trong chốc lát!
Nhân thời cơ này, Đại Tần vương mạnh mẽ hợp nhất hai thân, lập tức bổ xuống một đao!
Đúng vậy, là đao!
Hạ đao!
Thanh đao kia như đến từ giữa thiên địa, trên thực tế nó xuyên thấu qua hư không từ trên người Chu Thiên Phương, đó là đao của Hạ gia, Hạ đao!
Thứ này là do Đại Hạ vương chuẩn bị cho Đại Tần vương!
Nhưng chỉ trong tình huống không còn lối thoát, không thể làm gì thêm nữa thì Đại Tần vương mới có thể vận dụng.
Vận dụng cây đao này thì chứng tỏ Đại Tần vương đã tới cực hạn, sắp không trụ được nữa.
Phụt một tiếng!
Ánh đao sáng rọi thiên địa!
Đao hạ xuống, Lôi Đình Thần vương bị chém giết trong nháy mắt, một thân cuối cùng mới vừa hiện lên, Đại Tần vương rít gào đánh ra một quyền, ầm một tiếng, thời gian thông đạo hoàn toàn đứt gãy!
Một thân cuối cùng của gã đã bị Đại Tần vương đánh thành bột mịn!
Huyết vũ bay xuống.
Không trung lóe lên sấm sét ngợp trời!
Chủ nhân Lôi Đình Thần tộc, Lôi Đình Thần vương đã bị giết!
Chấn động!
Chấn động vô biên!
Đại Tần vương thở hắt ra, ông dùng một thế thân đổi lấy tánh mạng một vị Vĩnh Hằng thất đoạn, không thiệt chút nào, vốn ông đã bị đánh tan tam thân hợp nhất, giờ mất đi tương lai thân cũng không có gì ghê gớm.
Ít nhất ông đã giết được gia hỏa này!
Chắc chắn Thần tộc sẽ phải khóc rống.
Lôi Đình Thần vương là người đứng đầu Lôi Đình Thần tộc, là Vĩnh Hằng thất đoạn, dù là ở tộc nào thì cũng không phải kẻ yếu.
Đến lúc này đã có vị vô địch thứ sáu ngã xuống.
Tiên tộc hai vị, Thần tộc ba vị, Ma tộc một vị...
Đúng vậy, Thần tộc ba vị!
Năm vị Thần vương bị giết mất ba, lúc bấy giờ sắc mặt hai vị Thần vương còn lại đều trắng bệch.
Thần tộc phiền toái rồi!
Không chỉ vì 3 tôn Thần vương đã chết, mà quan trọng là vì một vị trong đó còn là chủ nhân của Lôi Đình Thần tộc.