Giờ khắc này, chỉ có giết Đại Tần vương mới có thể bù đắp tất cả tổn thất.
Huyết Hỏa Ma vương nhìn thoáng qua Cửu Diệp Thiên Liên trên không, cắn răng quát: “Giết Đại Tần vương trước!”
Cửu Diệp Thiên Liên thì vẫn có thể chờ một chút!
Chờ chín lần nở rộ!
Còn một chút thời gian, gã hét to, tiên phong lao đến tấn công Đại Tần vương, trực tiếp nhắm đến hiện tại thân của ông, gã quát: “Các ngươi diệt sát quá khứ thân của hắn!”
Gã quyết liều mạng!
Lúc trước gã sợ bị thương quá nặng sẽ làm mình không đủ sức cướp đoạt Cửu Diệp Thiên Liên sau đó.
Nhưng lúc này gã đã phát cuồng.
Đại Tần vương đã bị thương như vậy, nếu tiếp tục sợ hãi rụt rè, có lẽ mấy tộc khác sẽ không dám ra tay nữa.
“Huyết Hỏa... Ngươi thật gian trá!”
Đại Tần vương thở hổn hển, ông mỉm cười: “Ngươi như vậy, cả đời cũng đừng hòng Hợp Đạo, nếu ngươi liều mạng sớm một chút thì làm gì đến nỗi chết nhiều người như thế...”
Huyết Hỏa Ma vương không hé răng!
Gã tiếp tục tấn công!
Thời gian thông đạo hiện ra bao quanh hiện tại thân của Đại Tần vương, gã có thể áp chế hiện tại thân của Đại Tần vương, Đại Tần vương không có tam thân hợp nhất, thực lực của hiện tại thân lại kém hơn gã một ít.
Huyết Hỏa Ma vương vẫn đang rất lo lắng!
Kế tiếp bộ trưởng Thiên bộ sẽ là kình địch của gã!
Hiện tại đã có 8 vị Tử Linh quân chủ đang vây giết Nhân tộc, gã không cần quan tâm đến Nhân tộc và Ngũ Hành tộc nữa.
. . .
Không ai suy xét đến Tô Vũ và Lam Thiên.
Lúc này Lam Thiên có chút phiền muộn, nhìn về phía Đại Tần vương, y cắn răng đạp không đi đến bên kia.
Hành động này chính là chịu chết.
Nhưng có vài thời điểm, con người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy.
Rõ ràng biết đi là sẽ chết nhưng y vẫn muốn đi.
Ta là Nhân tộc!
Lam Thiên nghĩ, y là Nhân tộc, dù vạn đạo hợp nhất thì y vẫn là Nhân tộc, cho nên biết rõ phía trước là tử lộ, y vẫn hạ quyết tâm đi đến.
Tô Vũ không hé răng, không ngăn cản.
Nhân tộc đều là như thế!
Hiểu rõ hung hiểm thì cũng không khuyên được.
Ngày ấy, Vạn Thiên Thánh vừa dặn dò hắn xong, quay đầu đi ông lại chạy tới cứu Hạ Long Võ, không, là cứu Hạ Tiểu Nhị, thậm chí dù biết là Hạ Tiểu Nhị thì ông vẫn cứ xông lên. Chẳng lẽ tánh mạng bọn họ không quan trọng bằng Hạ Tiểu Nhị sao?
Nhưng họ vẫn đi, dù có khả năng sẽ không thể trở về.
“Nhân tộc...”
Tô Vũ bật cười chua xót.
Nhân tộc thật đáng ghét!
Ta chán ghét việc mình sinh ra tại chủng tộc này, 18 năm đầu đời ta không ghét, nhưng mấy năm nay, hắn chán ghét Nhân tộc lục đục với nhau, chán ghét cao tầng vứt bỏ đa thần văn nhất hệ vì đại cục, chán ghét những người tính kế tất cả, chán ghét hết thảy những người đó!
Nhưng mỗi lần hắn cảm thấy tuyệt vọng nhất, mất đi niềm tin với Nhân tộc nhất, thì đều sẽ có người đứng ra nói với hắn rằng, không phải toàn bộ thế giới này đều là hắc ám.
Vẫn còn có một đám người là ánh sáng.
Bọn họ đang chịu chết, đang chinh chiến, đang hy sinh!
“Thật đáng ghét!”
Tô Vũ nỉ non, không ngừng tụ tập tinh huyết vô địch, Linh Oán, Thiên Chú...
Sau đó hắn hạ xuống, lấy đi 4 giọt tinh huyết Tiên tộc mà Tinh Nguyệt giấu trên người một vị Tử Linh Nhật Nguyệt.
Tô Vũ nuốt tinh huyết của Thiên Chú trước, gia hỏa này không phải vô địch, hắn muốn thử xem hiệu quả trước, tuy gã không yếu hơn vô địch, nhưng dù sao cảnh giới cũng chưa tới, hắn phải thử xem mình có thể thừa nhận được lực lượng tinh huyết ở cấp độ của Thiên Chú hay không cái đã.
Một giọt tinh huyết chuẩn vô địch vào bụng, sách họa lập lòe quang mang.
Hấp thu!
. . .
Cùng lúc đó.
Nơi xa, bộ trưởng Thiên bộ hơi chấn động, nhìn về phía Tô Vũ, khuôn mặt dưới mặt nạ thoáng biến sắc.
Dao động vừa rồi chợt lóe lên rồi biến mất, vô địch bình thường sẽ không để ý nhưng lão thì có.
Bởi vì lão thường xuyên ở gần Liệp Thiên bảng.
Bộ trưởng Thiên bộ biến sắc.
Thời Gian sư truyền thừa sao?
Dao động có điểm quen thuộc, đây là Thời Gian sư truyền thừa, đúng không?
Văn vương là Thời Gian sư?
Không, đây là truyền thừa của Văn vương, đúng không?
Một đống ý niệm hiện lên trong đầu lão.
Văn vương... Thời Gian sư... Tô Vũ... Giám Thiên Hầu...
Liệp Thiên các!
Bộ trưởng Thiên bộ bối rối mâu thuẫn.
Liệp Thiên các là thế lực dưới trướng Văn vương, làm nhiệm vụ giám sát chư thiên.
Thời Gian sư lại là kẻ địch chung của chư thiên.
Văn vương là một vị lãnh tụ của Nhân tộc.
Cảm xúc của lão với ngài ấy rất phức tạp!
Nếu Tô Vũ được Văn vương truyền thừa, vậy hắn là đích truyền của Văn vương, có thể nói hắn là tiểu chủ tử của Giám Thiên Hầu trên danh nghĩa, nhưng một vị Hầu gia thượng cổ sống đến tận bây giờ sẽ nguyện ý để một vị tiểu chủ tử xuất hiện đè đầu mình ư?
“Thiên Nhạc, tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, có thể mặc kệ tất cả, nhưng gặp được Tô Vũ thì phải xác định xem rốt cuộc hắn được truyền thừa cái gì, là của Văn vương đại nhân hay là Thời Gian sư!”
Giờ phút này, trong đầu bộ trưởng Thiên bộ lại vang lên những lời Giám Thiên Hầu đã nói với lão trước khi vào đây.
“Nếu là Thời Gian sư truyền thừa thì phải lập tức giết!”
“Thời Gian sư là kẻ địch của vạn tộc, phải giết, chính Văn vương cũng nói là phải giết!”
“Nếu là Văn vương truyền thừa...”
Nói đến câu này, Giám Thiên Hầu trầm mặc hồi lâu, không nói gì thêm.
Lúc ấy bộ trưởng Thiên bộ đã từng hỏi một câu: “Nếu hai người là một thì sao?”
Đúng vậy, nếu hai người là một thì sao?
Làm sao bây giờ?
Vì sao Văn vương không thể là Thời Gian sư?
Ai nói Văn vương không phải?
Thời đại thượng cổ năm xưa, không phải là không ai có suy đoán này.
Hiện tại bộ trưởng Thiên bộ nhìn về phía Tô Vũ, lão cảm nhận được dao động đặc thù tương đối quen thuộc, nó đại biểu cho cái gì, đại biểu cho Văn vương sao?
Nhưng lão biết đến cuốn sách của Tô Vũ, nó giống vật truyền thừa từ Thời Gian sư hơn.
Quả nhiên lão đã đoán đúng rồi!
Phải giết Thời Gian sư, Văn vương truyền thừa thì Giám Thiên Hầu chưa nói, hiển nhiên lúc ấy Giám Thiên Hầu cũng cảm thấy vô cùng phức tạp, vô cùng rối rắm.