Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2226 - Chương 2226: Xung Đột Tín Ngưỡng Và Chủng Tộc

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2226: Xung Đột Tín Ngưỡng Và Chủng Tộc
 

Trong hư không, Cửu Diệp Thiên Liên đang nở rộ.

Vô địch Phượng tộc thấy Hà Đồ có chút thất thần, nàng nhìn thoáng qua Hà Đồ, định yên lặng đi giết Tô Vũ, kết quả thấy Hà Đồ chợt lạnh mặt nhìn mình thì giật nảy mình, nàng ta lập tức lao về hướng Đại Tần vương!

Nếu đã chọn phe thì không còn lựa chọn nào khác.

Nếu lần này không giết được Đại Tần vương, để Nhân tộc lật ngược thế cờ, vậy mọi người đều phải chết!

Tuy vị vô địch Phượng tộc này biết rõ rất nguy hiểm, bất quá... Nếu không giết Đại Tần vương, Đại Tần vương sống sót đi ra ngoài, tấn công Phượng giới thì ai có thể ngăn cản?

Không thể để Đại Tần vương sống sót!

Tiếng gầm rú vang lên!

11 tôn vô địch vây giết quá khứ thân của Đại Tần vương, lực lượng một thân sao có thể địch nổi 11 tôn vô địch cường hãn?

Trong nháy mắt, quá khứ thân của Đại Tần vương đã bị thương nặng nề!

Ông chỉ biết đâm thương, vung thương, dường như không biết mệt mỏi, dường như đã mất đi ý thức, chỉ biết cầm thương tiếp tục giết chóc!

. . .

Dùng tinh huyết của Thiên Chú xong, Tô Vũ nhẹ nhõm thở ra, không sao cả.

Vậy còn chần chờ cái gì nữa?

Ngay sau đó, một giọt tinh huyết vô địch rơi vào trong tay, Tô Vũ cắn răng nuốt vào, oanh!

Khí tức cường đại quanh quẩn trong đầu!

Giờ khắc này, dường như biển ý chí của hắn sắp hỏng mất!

Còn may mà sách họa kim sắc đã xuất hiện, nó mau chóng hấp thu lực lượng, không chỉ vậy, Văn Mộ bia còn tràn ra khí tức nhàn nhạt để trấn áp!

Nơi xa, sắc mặt bộ trưởng Thiên bộ thật sự thay đổi!

Đây là... Đây là khí tức gì?

Thực mỏng manh!

Nơi xa, Không Không đang giết chóc đám chuẩn vô địch cũng sửng sốt một chút, lia mắt nhìn về phía Tô Vũ, ông nhíu mày, sau đó lắc đầu, ông không cảm ứng được gì, nhưng vừa rồi bỗng nhiên cảm thấy có chút trống rỗng!

Dường như ông đã bỏ lỡ thứ gì đó, mất đi thứ gì đó.

. . .

“Đây là...”

Sắc mặt bộ trưởng Thiên bộ biến ảo, đây là cái gì?

Khí tức của Văn vương?

Không đúng, lão đang tự hỏi, có chút suy đoán mơ hồ, lẽ nào đây là... Văn Mộ bia?

Lão bỗng nhìn về phía Không Không, lộ vẻ khác thường.

Nơi xa, dường như Không Không cảm ứng được lão đang nhìn chính mình bèn nhìn lại, ông mỉm cười chắp tay, đừng nhằm vào ta, ta yếu lắm, chỉ là người qua đường thôi!

“Giết hay không giết?”

Giờ khắc này, bộ trưởng Thiên bộ vô cùng rối rắm, rốt cuộc là lão có nên giết hắn hay không?

Rất có thể Tô Vũ chính là truyền thừa của Văn vương.

Nhưng mình là đệ tử của Giám Thiên Hầu, đúng vậy, đệ tử, lão đã sống rất lâu, từ đợt triều tịch thứ nhất, lão và Hà Đồ là nhân vật cùng một thời đại.

Nhưng vấn đề có nên giết Tô Vũ hay không đã khiến lão thật sự bối rối!

Một bên là sư phụ, một bên là Tô Vũ.

“Aiiz!”

Một tiếng thở dài vang vọng khắp tầng 7, dường như cả thiên địa chỉ còn lại một tiếng thở dài này của bộ trưởng Thiên bộ.

Lão bỗng phân ly tam thân.

Nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt lão cực kỳ dị dạng, nhẹ giọng nói: “Ta không biết ta có nên giết ngươi hay không, ta rất khó xử, một bên là sư phụ, một ngày làm thầy cả đời làm cha, một bên là Nhân tộc... Đúng, đừng nhìn ta như vậy, ta chính là Nhân tộc. Không sai... Ta... Xin lỗi... Ta không làm được gì...”

Lão phân ly tam thân, sau đó tam thân đột ngột lao vào chiến đấu với nhau!

Đúng vậy, đánh nhau rồi!

Tô Vũ sửng sốt!

Thật sự đơ người!

“Nhân tộc, sư phụ, Văn vương...”

Thanh âm bộ trưởng Thiên bộ truyền đến: “Nếu khó lựa chọn, vậy thì để bọn họ tự lựa chọn đi, quyết ra thắng bại!”

Đây không phải là giả vờ đánh nhau, mà là tam thân thật sự ra tay công kích đối phương, vô cùng kịch liệt!

Tô Vũ xem tới ngây người!

Đâu chỉ hắn, một vài Tử Linh cũng sợ tới ngây người.

Sống lâu thấy nhiều!

À không, là chết lâu thấy nhiều!

Bộ trưởng Thiên bộ, xem ra vị cường giả tuyệt thế này đã ép điên chính mình rồi, giờ khắc này ba thế thân đều đang quyết chiến sinh tử, có vẻ thật sự muốn phân ra thắng bại!

Tô Vũ không nhịn được hô: “Này, này... Ngươi không thể giết chết những tên kia xong rồi mới quyết định sao?”

Trong lúc nhất thời, hắn không biết có nên oán vị này hay không, hình như... Không thể oán.

Theo lời lão nói thì hẳn là Giám Thiên Hầu muốn giết hắn, nhưng vị này là Nhân tộc, cho nên lão không thể hạ quyết tâm xuống tay được. Cuối cùng lão tự đẩy chính mình vào tuyệt cảnh, tam thân chiến đấu với nhau, ai cũng không phục ai.

Cái gì đây?

Tô Vũ hoảng sợ.

Huyết Hỏa Ma vương nghiêng đầu nhìn thoáng qua, gã mỉm cười.

Đại Tần vương ho ra máu, nhìn thoáng qua bộ trưởng Thiên bộ, thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: “Không cần thiết như thế, sư phụ, chủng tộc, tín ngưỡng, đôi khi 3 thứ này sẽ khiến người ta khó xử.”

Đúng vậy, Văn vương là tín ngưỡng của bộ trưởng Thiên bộ!

Giám Thiên Hầu là sư phụ.

Còn Nhân tộc vốn là bản tộc của lão.

Tại thời khắc này, một vị Nhân tộc cổ xưa lựa chọn dùng phương thức cực đoan như thế để cân bằng ba loại quan hệ phức tạp ấy.

Tam thân của bộ trưởng Thiên bộ đồng thời nói: “Quá khứ, ta là Nhân tộc! Hiện tại, ta là đệ tử của Các chủ. Tương lai... Ta sẽ tuân theo tín ngưỡng của Văn vương. Nếu quá khứ thắng thì ta đi giết vạn tộc, nếu hiện tại thắng thì ta sẽ giết Tô Vũ, nếu tương lai thắng... Ta là môn đồ của Văn vương, Văn vương là lãnh tụ của Nhân tộc, ta phải giúp Đại Tần vương... Con đường của ta do chính mình quyết định!”

Oanh!

Trận chiến này còn kịch liệt hơn chiến trường của Đại Tần vương, tam thân thấu hiểu lẫn nhau, tấn công không nương tay, vô cùng tàn bạo, hơn nữa còn là loạn chiến.

Có điều quá khứ lại yếu nhất!

Tô Vũ không nói gì!

Hắn thật sự không còn lời gì để nói, vị này điên rồi!

Rất nhiều người nói chúng ta là kẻ điên, kết quả hắn gặp một vị Nhân tộc từ triều tịch chi biến lần đầu, cũng là cổ nhân đầu tiên, nhưng đối phương lại điên rồi, quả nhiên lão Vạn nói không sai, có đôi khi tam thân sẽ sinh ra ba loại tính cách xung đột.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bộ trưởng Thiên bộ đang rơi vào trong tình trạng này.

Có đáng trách không?

Không đến mức ấy.

Không dễ lựa chọn giữa sư phụ và chủng tộc, ví dụ như Tô Vũ, sư phụ hắn là Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong, nếu bọn họ khăng khăng bảo hắn phải giết Đại Tần vương thì Tô Vũ sẽ lựa chọn thế nào?

Một bên là sư phụ, một bên là định hải thần châm của Nhân tộc...

Khi đó Tô Vũ cũng sẽ do dự.

Chỉ là Tô Vũ không ngờ rằng mình sẽ tận mắt chứng kiến điều này, thấy một vị cường giả tuyệt thế tự bức chính mình phát điên chỉ vì một vài lý niệm cá nhân.

Hắn có chút bi ai, cũng có chút bất đắc dĩ.

Rõ ràng là một Nhân tộc cường đại, nếu lão ra tay giúp Đại Tần vương thì nhất định có thể giải quyết sạch sẽ đám vạn tộc kia.

Hắn cũng cảm thấy may mắn vì đối phương là Nhân tộc, cho nên khi Giám Thiên Hầu ra lệnh giết mình thì lão đã do dự mâu thuẫn, không lập tức ra tay ngay.

Hà Đồ bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi tên gì?”

“Thiên Nhạc!”

“...”

Hà Đồ sửng sốt, lẩm bẩm: “Thiên Nhạc... Thiên Nhạc... Hình như ta biết ngươi, ngươi... Ngươi là gia hỏa vừa chứng đạo năm xưa, hình như còn là hậu duệ của một vị Nhân vương. Hóa ra là ngươi...”

Y biết đối phương, đều là người thuộc lần triều tịch chi biến thứ nhất, năm đó đối phương mới vừa chứng đạo, kém hơn y không ít, nhưng y vẫn còn nhớ rõ.

Bình Luận (0)
Comment