Đúng lúc này, lần nở rộ thứ chín đã hoàn thành!
Không Không lập tức nhảy vọt vào hư không, Huyết Hỏa Ma vương cũng muốn đuổi theo nhưng đã bị Đại Tần vương chặn lại!
Không Không lập tức hái đóa sen kia, thời gian thông đạo mặt sau lộ ra, ông cũng không quan tâm, tuy rằng lực lượng thời gian đang hút ông không hề yếu, nhưng ông là cường giả trong phương diện này, huống hồ Tô Vũ đã sớm nhắc nhở ông rồi.
Ngay khi lấy được Cửu Diệp Thiên Liên, Không Không cực kỳ kích động, không ngờ cuối cùng kẻ chạm được tay vào đóa hoa này đầu tiên lại là mình. Ông thật sự rất muốn ôm nó chạy luôn, bất quá... thôi được rồi, có chạy cũng không thoát được.
Lực lượng không gian của ông nháy mắt thổi quét qua một đám người!
Không ai phản kháng, đều yên lặng để ông mang đi!
Nào ngờ Đại Tần vương lại cất tiếng: “Ta ở lại chặn đường gã, nếu không sẽ trốn không thoát!”
Ầm!
Trường thương đâm ra, ông muốn ngăn cản thêm một hồi, tranh thủ một chút thời gian cho bọn họ, nếu không thì đám người Tô Vũ khó mà truyền tống rời đi được.
Tô Vũ biến sắc, đùa gì vậy? Những người khác chết cũng chẳng sao, ông mà chết, Nhân tộc sẽ đại loạn, đừng có bướng nữa!
“Các ngươi muốn chạy ư? Đi đâu? Vì sao phải đi?”
Huyết Hỏa Ma vương phát hiện tình hình bên phía Nhân tộc liền biến sắc.
Đi đâu?
Không được đi!
Đúng lúc này, Ngốc Ngốc vẫn luôn im lặng bỗng nhiên duỗi tay về phía Tô Vũ, gian nan nói: “Ngươi... Sinh Tử quả, cho ta... Ta ngửi thấy được... Cho ta, ta ngăn cản... gã...”
Tô Vũ sửng sốt, trong ánh mắt Ngốc Ngốc bỗng hiện lên chút ánh sáng, tâm tình vô cùng phức tạp.
“Cho... Cho ta...”
Tô Vũ không kịp nghĩ nhiều, hắn dứt khoát ném Sinh Tử quả qua cho Ngốc Ngốc.
Ngốc Ngốc nhanh chóng nuốt vào, sắc thái phức tạp trong mắt nó càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó, khí tức tăng mạnh, liên tục tăng mạnh!
Bỗng nhiên nó đấm ra một quyền, tấn công Huyết Hỏa Ma vương trên bầu trời, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Có điều có vẻ nó đang giãy giụa rất dữ dội, vừa công kích kẻ địch vừa khó nhọc cất tiếng thúc giục, âm thanh trầm thấp gần như không thể nghe thấy: “Ta... dù sao cũng không phải là người! Thiên tính Tử Linh... sẽ mau chóng quay lại... Tần Quảng... Ngươi... Đi!”
Đại Tần vương sửng sốt nhìn về phía nó, Ngốc Ngốc cắn răng quát: “Đi... Ngươi... Là lãnh tụ... Không thể chết được... Ta... Đã chết...”
“Ngươi... Ngươi là...”
“Đi!”
Ngốc Ngốc quát lớn, lại đánh ra một quyền, ầm một tiếng, giờ phút này Huyết Hỏa Ma vương đã hoàn toàn bị nó giữ chân!
Thực lực Ngốc Ngốc rất lợi hại.
Đại Tần vương nhìn thoáng qua, sắc mặt tối sầm, ông vừa định nói gì đó thì Tô Vũ đã nóng ruột truyền âm: “Từ bỏ chống cự, đi thôi!”
Hình như Ngốc Ngốc chỉ có thể miễn cưỡng áp chế thiên tính Tử Linh, bằng không thì nó đã có thể đấu với đám vô địch Huyết Hỏa một hồi!
Thôi, kệ đi, dù sao Ngốc Ngốc cũng chỉ là Tử Linh!
Không cần quan tâm!
Đại Tần vương buông lỏng nắm tay, thôi không phản kháng nữa.
Không Không nhẹ nhàng thở ra, lập tức mang theo mọi người truyền tống rời đi.
Ngốc Ngốc liên tiếp công kích Huyết Hỏa Ma vương, vẻ tỉnh táo trong mắt dần dần biến mất, mang theo vô vàn bất đắc dĩ và giãy giụa, nó rống to, dồn sức điên cuồng lao tới tấn công Huyết Hỏa Ma vương lần cuối.
Mà lúc này đám người Tô Vũ đã tới chỗ vách tường, Đại Tần vương hiện thân, bắt lấy Vân Trần đang chứng đạo, Vân Trần thấy Đại Tần vương thì sửng sốt nhưng không phản kháng.
Tô Vũ vội hỏi: “Tiến vào vách tường như thế nào?”
Vân Trần quay đầu lại, vách tường bỗng nhiên mở ra, dáng vẻ Bạch Phong bẩn thỉu thò đầu ra nhìn, thấy Tô Vũ thì ngạc nhiên, “Ngươi muốn vào à?”
“Mau đi vào!”
Bạch Phong mờ mịt, đành phải mở rộng vách tường cho bọn họ nhanh chóng chui vào trong.
Giờ khắc này, Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi dồn sức.
Chết hết đi!
“Thái Sơn!”
“Thái Sơn!”
“Thái Sơn!”
Tô Vũ gào lên mấy chục lần liên tiếp!
Ầm ầm ầm!
“Thái Sơn!”
Không chỉ mình Tô Vũ, mà là hết thảy mọi người ở tầng 7 đều nghe được tiếng gầm giận dữ khiến trời sụp đất nứt kia.
Trong hư không, một khuôn mặt người bỗng nhiên hiện lên!
Tràn đầy oán hận, tràn đầy phẫn nộ, mang theo sát khí và oán niệm vô biên!
“Thái Sơn! Ngươi đáng chết!”
Ầm ầm ầm!
Người nọ dường như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt lão hướng về phía Cung Vương phủ, trông thấy ao sen kia liền bạo nộ gầm lên: “Đáng chết, ngươi dám nhục nhã ta!”
Một bàn tay khổng lồ từ trên trời vỗ xuống!
Thái Sơn, ngươi đáng chết!
Ngươi dám khi nhục ta!
Khi nhục sự tồn tại vĩ đại này!
Những kẻ chứng kiến cũng đều đáng chết!
Tô Vũ nhanh chóng chui vào vách tường, vội quát: “Đóng cửa, mau lên!”
Bạch Phong dại ra, nhanh chóng đóng kín vách tường lại, phía sau vách tường là một đám người đang kịch liệt thở dốc.
Đại Tần vương hết sức hoang mang nhìn Tô Vũ, ngươi lại thông đồng với ai à?
Đó là ai vậy?
Mạnh mẽ đến đáng sợ!
Tận mắt chứng kiến một màn mới rồi, chính ông cũng cảm thấy kinh hãi!
Đó là ai?
Chỉ có một khuôn mặt, một hư ảnh, vậy mà ông lại cảm thấy khiếp sợ, có cảm giác sẽ bị đập chết bất cứ lúc nào!
Má nó!
Đại Tần vương không đè nén được cơn kích động trong lòng, bên ngoài vẫn đang truyền đến tiếng rống giận thê lương, tiếng rít gào không cam lòng!
“Thái Sơn, ngươi ở đâu?”
Tiếng gầm vang vọng thiên địa.
Thái Sơn, ngươi ở nơi nào?
Ngươi dám dùng mông ta để trồng hoa, ta muốn giết cả nhà ngươi!
----
Ngủ thôi cả nhà ơi, tới đuối quá rồi, tay lưng vai gáy gì cứng còng hết rồi :(((( Nay mưa to dã man, nay dính mưa sáng dính mưa tối đủ 2 chặp luôn, chỉ sợ bị ốm xong lại khiến người xung quanh kỳ thị á chớ huhu :"< Cả nhà ngủ ngon nhaaaa