Tầng 7 long trời lở đất!
Khuôn mặt khổng lồ kia xuất hiện ngay giữa thiên địa, Quy Nguyên đao lập tức hiện lên, có điều liền bị khuôn mặt ấy thổi bay!
“Thái Sơn, ngươi ở đâu?”
“Ta muốn giết ngươi!”
“Ta nhất định phải giết ngươi!”
Ầm ầm ầm!
Bàn tay khổng lồ quét ngang Cung Vương phủ, toàn bộ tầng 7 không còn nổi một ngọn cỏ, tất cả phủ đệ bị hủy diệt trong chớp mắt.
Khốn kiếp, đây là mông bổn tọa, ai dám xây nhà ở đây?
. . .
“Thái Sơn, ngươi ở đâu?”
“Ta muốn giết ngươi!”
Tầng 7, gương mặt khổng lồ hư ảo nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Từng tòa phủ đệ lần lượt bị san phẳng, từng tòa bảo địa liên tiếp bị phá hủy!
Lão Chu rất tức giận, rất phẫn nộ!
Thiên địa nứt toác!
Mấy vị vô địch phía sau Huyết Hỏa Ma vương không kịp trốn chạy, bị bàn tay khổng lồ tiêu diệt ngay tắp lự.
Cùng lúc ấy, một thông đạo Tử Linh mở ra, hơn mười vị Tử Linh khẽ khàng muốn chạy, gương mặt lão Chu thổi qua một hơi, một trận gió tàn sát bừa bãi khắp thiên địa, trực tiếp thổi qua thông đạo.
“Tử Linh tộc?”
Tiếng lẩm bẩm vang lên, lão Chu không quan tâm, trận gió tiến vào thông đạo, một vài Tử Linh đã trốn được vào thông đạo vẫn bị cắt thành mảnh nhỏ.
Lão Chu nhìn bốn phương tám hướng.
Thái Sơn đâu?
Ta nghe thấy, nghe thấy tên Thái Sơn, ai đang gọi Thái Sơn?
Thái Sơn đang ở đâu?
Lúc này lão Chu bỗng quay đầu nhìn về phía đám sâu bọ vừa bị mình tiêu diệt, có một kẻ vừa sống lại, đó là Huyết Hỏa Ma vương, Huyết Hỏa Ma vương mất đi một thế thân, gã vừa sống lại liền muốn lao lên tầng 8.
Khuôn mặt lão Chu hiện lên ngay phía sau gã, lão cười lạnh, há to mồm cắn xuống một ngụm!
Rắc một tiếng!
Thân thể rách nát, tiêu tán.
Một đạo huyết quang lập tức trốn vào thông đạo lên tầng 8, tại đây có một thanh âm máy móc vang lên: “Chức vụ?”
“Tham tướng Ma tộc Huyết Hỏa!”
Lão Chu không động đậy, dường như còn đang nghi hoặc, lão lẩm bẩm nói: “Tam thân hợp nhất pháp... Công pháp rác rưởi như thế mà có người truyền thừa, còn tu luyện được đến Vĩnh Hằng cửu đoạn ư?”
Thật kinh ngạc.
Công pháp rác rưởi như vậy mà tu luyện đến Vĩnh Hằng quả thật không dễ dàng gì, nhất là còn tu được tới cửu đoạn.
Đây là Ma tộc sao?
Vì sao Ma tộc tu luyện công pháp thấp kém như thế?
Là do tư chất không đủ?
Hay là không được truyền thừa?
Lão Chu hoài nghi, lão lại tiếp tục thổi ra một hơi, trận gió thổi qua, nơi xa, thông đạo rung động điên cuồng, một cỗ lực lượng cường hãn xuất hiện, một bóng người hiện lên, trông thấy gương mặt lão Chu khiến bóng người kia chấn động rõ rệt, bóng người lập tức biến mất, thuận tiện còn đóng lại cửa thông đạo tầng 8!
“Sống!”
Trước khi rời đi, người nọ kinh hoảng thốt lên.
Tầng 8 vốn có người trông coi!
Có điều bây giờ thông đạo lên tầng 8 đã biến mất.
Lão Chu hồ nghi mê man, đó là ai?
“Thái Sơn không có ở đây...”
Lão Chu lẩm bẩm, không quan tâm nữa, trong thông đạo, thế thân cuối cùng của Huyết Hỏa Ma vương bị trận gió thổi qua thì lập tức rách nát, hồi lâu sau chỉ còn lại một viên cầu, một giọt máu, dần dần, giọt máu kia khôi phục thành hình người, lấy máu trọng sinh!
Có điều thân thể gầy yếu mong manh như miếng đậu hủ non.
Có nguy cơ bị hủy diệt bất kỳ lúc nào!
Trong mắt Huyết Hỏa Ma vương mang theo hoảng sợ vô tận, kia là ai?
Rốt cuộc là kẻ nào?
Gã cảm thấy dù là Bán Hoàng cũng không mạnh đến vậy, quá đáng sợ, thậm chí lực lượng quy tắc cũng không làm gì được kẻ đó!
Lẽ nào là Hoàng thời thượng cổ ư?
Hay là thứ gì khác?
. . .
Tầng 7.
Gương mặt lão Chu tiếp tục du đãng trong hư không, vừa đi vừa gọi tên “Thái Sơn”.
Thái Sơn đang ở đâu?
Lão đi một hồi, thấy được bộ trưởng Thiên bộ nơi xa đang điên cuồng tự đánh chính mình, ánh mắt lão Chu lộ vẻ mờ mịt, “Tam thân xung đột... Lại là tam thân hợp nhất, lại là Vĩnh Hằng cửu đoạn...”
Đây là thời đại nào?
Vì sao bọn họ đều tu luyện loại công pháp rác rưởi này, có thể tu luyện đến Vĩnh Hằng cửu đoạn thì chắc chắn thiên phú không tệ, tài nguyên cũng không thành vấn đề, thế thì tại sao lại tu luyện phương pháp tam thân hợp nhất?
Kia là một Nhân tộc đúng không?
Nhân tộc... Vậy mà cũng tu tam thân hợp nhất pháp?
Chỉ có phế vật mới tu luyện phương pháp này, nhưng kẻ có thể tu luyện đến Vĩnh Hằng cửu đoạn thì sao lại là phế vật được?
Lão không hiểu.
Bởi vì lão biết rất rõ nhược điểm của phương pháp này.
Tam thân hợp nhất, ba thế thân ba ý chí, không đồng nhất quan điểm, tự mình xung đột, tự mình hủy diệt...
Lão Chu vô cùng cường đại.
Dù chỉ có một phần ý chí sống lại nhưng vẫn có thể nhìn thấu tất cả, lão thổi một hơi, tam thân của bộ trưởng Thiên bộ biến mất, chỉ còn lại ba viên cầu biển ý chí, lão Chu lộ vẻ cổ quái, lại thổi lần nữa, ba viên cầu nhất thời liền dung hợp làm một...
Lão Chu còn muốn chơi thêm, nhưng nghĩ tới gì đó, lão lẩm bẩm: “Thái Sơn... Ta muốn đi tìm Thái Sơn...”
Lão lại thổi ra một hơi, thổi văng viên cầu biển ý chí của bộ trưởng Thiên bộ vào thời gian thông đạo phía sau Cửu Diệp Thiên Liên, “Ta bị oan, đúng, ta bị oan, ta không tàn sát Nhân tộc, là các ngươi oan uổng cho ta...”
Lão không làm thế!
Thái Sơn oan uổng lão, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Thái Sơn muốn giết lão!
Thái Sơn đáng chết, lão Chu vô cùng phẫn nộ, không còn tỉnh táo nữa!
Mà biển ý chí của bộ trưởng Thiên bộ bay vào thời gian thông đạo, không biết bay đến phương nào!
Lão Chu tiếp tục du đãng trong tầng 7, gió bão thổi quét qua từng địa phương, dần dần tầng 7 trở nên trống rỗng, Quy Nguyên đao rơi xuống mặt đất, thông đạo Tử Linh hoàn toàn mở rộng, có điều không có một đầu Tử Linh nào xuất hiện!
Tất cả Tử Linh hoặc là bị tiêu diệt, hoặc là đã trốn chạy khỏi thông đạo, không kẻ nào dám ở lại.
Hà Đồ rất nhạy bén, vừa thấy có mùi nguy hiểm đã cưỡng ép mở thông đạo Tử Linh chạy trốn từ lâu, nhân tiện kéo theo Ngốc Ngốc cùng chạy.
Lúc bấy giờ, tầng 7 rộng lớn biến thành nơi hoang vắng, tĩnh mịch.
Lão Chu phẫn nộ du đãng tứ phương, lão xem xét khắp mọi nơi, tìm khắp mọi ngóc ngách, thế nhưng vẫn không tìm thấy Thái Sơn.
Thái Sơn đâu?
Về phần vách tường thì lão chưa từng quan tâm, đó là tế bào của chính mình, tìm ở đó làm chi?
Lão cứ thế mà lướt đi tìm kiếm, tra xét khắp nơi, có điều dần dần ký ức càng ngày càng mơ hồ.
Lão Chu không cam lòng, phẫn nộ rít gào: “Thái Sơn, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, nhất định!”
Oanh!
Tầng 7 lại chấn động dữ dội một hồi lâu, mặt đất rung chuyển như muốn lật trời.
Không bao lâu sau, gương mặt lão Chu biến mất vô tung vô ảnh.