Lúc này, ngoại giới.
Các Bán Hoàng đồng loạt hiện thân, các tồn tại cổ xưa cũng xuất hiện.
Trên bầu trời, huyết vũ tầm tã.
Các cường giả tuyệt thế đều gắt gao nhìn chằm chằm bạch ngọc môn, bạch ngọc môn đang chấn động kịch liệt!
Mọi người hối hả truyền tin tức vào trong thông qua Liệp Thiên bảng, có điều chẳng một ai nhận được hồi đáp.
Giờ khắc này, tất cả các thông đạo đều đã đứt gãy.
Không sai, là tất cả thông đạo!
Sau cơn chấn động dữ dội vừa nãy, tất cả thông đạo đều đã đổ sụp, không còn sót lại một cái nào.
Chưa bao giờ có chuyện gì khiến tất cả các tộc thấy sững sờ tới điếng người như thế.
Chết... hết?
Chấn động khủng khiếp ấy đã khiến cả chiến trường Chư Thiên rung động, toàn bộ Tinh Thần Hải dậy sóng, sóng lớn cuộn trào, huyết vũ bao trùm thiên địa.
“Đều... chết hết...”
Có người gian nan nói, vẻ mặt chấn động, thống khổ, thật sự chết hết rồi sao?
Không còn ai sao?
Tất cả các thông đạo đều đã đứt gãy!
Chuyện gì vậy?
Không còn một lối đi nào nguyên vẹn… Chẳng lẽ là toàn quân bị diệt?
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Bên phía Nhân tộc, Đại Hạ vương và Đại Chu vương cũng dại ra, sự sợ hãi bao trùm lên toàn thân bọn họ.
Chết hết rồi ư?
Không còn một ai sống sót?
Không... Không có khả năng!
Sao có thể?
Đại Tần vương còn ở bên trong, ông ấy sẽ không chết, sẽ không!
Đại Hạ vương run rẩy nhìn qua Đại Chu vương, gương mặt như già đi cả chục tuổi chỉ trong thoáng chốc, gian nan nói: “Không... Không thể nào... Ta... Ta không cảm nhận được Long Võ ngã xuống...”
Đó là huyết mạch của ông, ông sẽ cảm ứng được.
Con ông còn chưa chết!
Thế nhưng chính ông cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
Bởi vì Tinh Vũ phủ đệ hết sức thần bí, có thể che giấu được rất nhiều thứ.
Một đám người nhìn chằm chằm Liệp Thiên bảng, đúng, Liệp Thiên bảng có thể lưu giữ khí tức sinh mệnh.
Bọn họ nhìn lướt qua một lượt rồi nhẹ nhàng thở ra.
Có vài cái tên vẫn còn hiện lên ánh sáng!
Vậy... Hẳn là không chết, đúng không?
Có một vị đại năng hoang mang cất tiếng: “Bọn họ vẫn còn sống, vẫn chưa chết hết… Nhưng hiện tại thông đạo đã sụp xuống cả, làm sao bọn họ còn có thể trở về?”
Trong đại điện Liệp Thiên các, Giám Thiên Hầu trầm mặc một hồi, hồi lâu, y mở miệng: “Vừa rồi Tinh Vũ phủ đệ xảy ra đại biến dẫn tới chấn động kịch liệt, thông đạo đứt gãy, ta đoán rất nhiều người đã chết trong biến cố này, dĩ nhiên vẫn có thể có người còn sống, nhưng... thông đạo mà không khôi phục thì bọn họ vẫn sẽ chết, bị mắc kẹt trong đó mà chết.”
Nghe vậy, vài người vốn còn chút hy vọng lại lâm vào tuyệt vọng.
“Có thể khôi phục thông đạo không?”
“Không, chỉ có thể chờ đến lần triều tịch tiếp theo.”
“...”
Toàn trường yên lặng.
Có vô địch cười nhạt một tiếng, không khó chịu chút nào.
Tỉ như Tiên tộc!
Sao phải khó chịu?
Tốt lắm!
Trước đại biến, toàn quân Tiên tộc đã bị diệt, hiện tại thì hay rồi, kịch biến phát sinh, tất cả chủng tộc đều không thể trở về, dù còn sống thì cũng chết chắc rồi!
Nếu đã vậy thì còn sợ cái gì?
Mọi người cùng tổn thất đi!
Rất tốt!
Tiên tộc mất đi 5 vị Tiên vương, các tộc khác cũng tổn thất không ít, Thần tộc 5 vị, Ma tộc 7 vị, Nhân tộc... Chỉ e không phải là 4 vị, hình như Đại Minh vương đã đi vào, vậy là 5 vị.
Lúc này, một đám người đều có tư tâm riêng.
Còn có người nhìn về phía cổ thành, nhưng cổ thành vẫn an tĩnh, bọn họ không biết rốt cuộc Tô Vũ có chết trong Tinh Vũ phủ đệ hay không.
Tô Vũ tiến vào thật sao?
Thật sự mọi người không quá chắc chắn.
Nếu đã vào, vậy thì Tô Vũ chết chắc rồi.
Nhưng bầu không khí bên chỗ cổ thành lúc này vẫn vô cùng yên ổn, xem ra chỉ có thể tiếp tục chờ xem.
Một tiếng thở dài vang lên, có tồn tại cổ xưa nhẹ giọng nói: “Tinh Vũ phủ đệ đã mở ra vô số lần, chẳng lẽ lần này nó sẽ hỏng ư? Lần triều tịch tiếp theo còn có thể mở ra nữa không?”
Không ai có thể khẳng định.
Lần này biến cố quá lớn.
Mấu chốt là tất cả các tộc đều tổn thất thảm trọng, mấy chục vị vô địch đã chết.
Có người ôm hy vọng nói: “Chờ chút đi, chờ nửa tháng, đợi đến khi Tinh Vũ phủ đệ chính thức phong bế lại xem, biết đâu... có người có thể truyền tống ra.”
Một đám người im lặng.
Sẽ có sao?
Ai biết được.
Nhưng mọi người muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại tạo thành hậu quả như vậy?
Tử thương quá mức thảm trọng!
Mấy vạn năm qua, đây là lần đầu tiên hành trình thăm dò Tinh Vũ phủ đệ kết thúc với kết cục toàn quân bị diệt, mấu chốt là lần này có không ít cường giả tham gia, hàng trăm Nhật Nguyệt, mấy chục vị Vĩnh Hằng!
Nếu số Nhật Nguyệt và Vĩnh Hằng ấy mà đều là của một tộc, vậy thì trừ năm đại tộc đứng đầu ra, có thể nói chủng tộc này đã trực tiếp bị xóa tên khỏi lịch sử vạn tộc.
. . .
Tầng 7.
Bên trong vách tường.
Trong không gian lớn, một đám người nín thở không dám hé răng.
Vô cùng an tĩnh!
Chỉ có tiếng tim đập thình thịch thình thịch liên hồi biểu hiện sự kích động của mọi người.
Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Tô Vũ.
Hình như đại sát chiêu của ngươi hơi bị khủng bố quá mức rồi đấy!
Đám người Bạch Phong thì lộ vẻ kỳ quái xen lẫn tò mò, bên ngoài làm sao vậy?
Vân Trần cũng lộ vẻ mờ mịt, ta mới vừa chứng đạo thành công, cao tầng Nhân tộc không hỏi xem tình huống thế nào thì thôi, sao lại chẳng để ý gì tới ta, toàn nhìn chằm chằm tiểu Tô Vũ vậy?
Còn nữa, đây là Đại Tần vương à?
Vì sao cảm giác... không giống lắm, quá yếu ớt, không ổn định. Vả lại Đại Tần vương đang trừng to mắt như gặp quỷ mà nhìn Tô Vũ, không giống phong phạm cường giả tung hoành chư thiên, trấn áp thiên hạ chút nào.
“Rốt cuộc...”
“Shhh!”
Bạch Phong vừa định nói gì đó, bảy tám người lập tức ra hiệu!
Câm miệng!
Bạch Phong giật mình, vội vàng im lặng.
Làm sao đấy?!
Không biết qua bao lâu, Đại Tần vương mới lên tiếng: “Chắc xong rồi.”
Ông hỏi thẳng Tô Vũ: “Hắn là ai?”
“Lão Chu.”
“Đại Chu vương?”
Một đám người chấn động, Tô Vũ lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Không phải, một bằng hữu khác của ta, đầu óc không tỉnh táo lắm, thời khắc mấu chốt mới có thể tới cứu ta, ta gọi là ông ấy sẽ xuất hiện, ông ấy ở ngay trong Tinh Vũ phủ đệ, gọi là đến, có điều chính vì đầu óc không mấy tỉnh táo nên sẽ giết chóc không phân địch ta, cho nên nếu không đến tuyệt lộ thì ta sẽ không gọi.”
“Bằng hữu của ngươi?”
Một đám người dại ra, ngươi chắc chắn chưa?
Kẻ đó thật sự là bằng hữu của ngươi à?
Đừng đùa!
Tô Vũ lộ vẻ thản nhiên, “Nhân vật thượng cổ, thậm chí trước cả khi Nhân Hoàng xuất hiện. Trước khi Nhân Hoàng nhất thống thiên hạ thì lão Chu là đối thủ lớn nhất của ngài ấy. Sau đó lão Chu chiến bại, bị cầm tù ngay bên trong Tinh Vũ phủ đệ, cơ duyên xảo hợp giúp ta quen biết lão Chu. Khi lão Chu tỉnh táo thì có thể nói vài câu, bất quá phần lớn thời gian đều là phát điên, ta cũng không thể giải quyết, cho nên ở thời khắc mấu chốt thì ta mới nhờ tới ông ấy.”
Dứt lời, Tô Vũ thở dài, “Ta còn định mang lão Chu ra ngoài để ông ấy giúp ta tung hoành chư thiên, hiện giờ xem ra việc này hơi khó!”
Một đám người trừng mắt nhìn hắn.
Đám hung thú như Cửu Nguyệt, Thôn Thiên đều nuốt nước miếng, thiệt hay giả vậy?
Ngươi còn muốn mang ra ngoài ư?
Trời ạ!
Gia hỏa khủng bố như vậy mà ra ngoài, chư thiên chắc chắn sẽ đại loạn, vô số người tử vong, vô số giới vực sẽ bị hủy diệt!
Tồn tại khủng bố!
Tuy mọi người không tin hết những gì Tô Vũ nói, thế nhưng cũng không dám không tin.
Mà lúc này, Bạch Phong đã nhịn hết được, tò mò hỏi: “Lão Chu nào? Tô Vũ, các ngươi làm sao vậy?”
Tô Vũ cũng hiếu kỳ hỏi Bạch Phong: “Lão sư, sao ngài lại ở đây?”
“Mở tế bào, tiến vào nghiên cứu, làm sao?”
Được rồi, ngài giỏi lắm!
Tô Vũ cạn lời, hắn phục vị lão sư này rồi, anh quá lợi hại!
Làm cách nào mở ra nơi này?
Hình như đây là tế bào của lão Chu!
Cũng vì vậy nên ban nãy lão Chu mới không tìm được, nếu không phải cảm thấy nơi đây an toàn thì Tô Vũ đã không dám hét mấy chục tiếng Thái Sơn, quá nguy hiểm, dù vách tường đã đóng lại thì khi ấy Tô Vũ vẫn cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Lão Chu quá biến thái!