Giờ phút này, không khí dần trở nên quỷ dị.
Nơi này có hơi nhiều chủng tộc.
Không Không, Thôn Thiên, Cửu Nguyệt, Mệnh tộc, Ngũ Hành tộc, Tử Linh tộc.
Đúng vậy, có cả Tử Linh, Tinh Nguyệt cao lãnh đứng một bên, lạnh nhạt quan sát đám người hoặc ngồi hoặc đứng này.
Mọi người, kể cả Đại Tần vương đều ôm lòng ham học hỏi mà trông ngóng nhìn Tô Vũ, rất muốn hỏi vị đại sứ ngoại giao ấy một câu: Sao ngươi thông đồng được với nhiều người như vậy?
Quan trọng hơn hết, hợp tác xong rồi thì bây giờ nên làm gì?
Tình trạng của Đại Tần vương cực kỳ suy yếu, thế nhưng Nhân tộc vẫn rất mạnh, tính cả Vân Trần và Đại Tần vương thì bọn họ có cả thảy sáu vị vô địch, đương nhiên vài kẻ đã trọng thương, nhưng Vân Trần, Chu Phá Long và Chu Thiên Phương đều còn tam thân hoàn chỉnh.
Có điều các tộc khác đều là sự tồn tại có thể chiến vô địch.
Cho nên mọi người đều không biết tiếp theo phải làm gì.
Là tiếp tục đồ sát một trận, giết người diệt khẩu sạch sẽ hay phải làm thế nào?
Còn có, Đại Tần vương bị thương quá nặng, mấy vị vô địch Nhân tộc đều lo lắng không thôi, một khi tin tức này lộ ra ngoài thì sẽ rất phiền toái!
Làm sao đây?
Mọi người đều nhìn Tô Vũ, bởi vì hắn nên lúc này bọn họ mới tụ tập cùng một chỗ.
Tô Vũ bình tĩnh, phất tay một cái, một đạo hư ảnh từ phía Chu Thiên Phương lập tức lao về chỗ hắn.
Cục lông nhỏ mừng quýnh, “Hương Hương, cuối cùng cũng được về với ngươi.”
Tô Vũ không để ý tới nó, hắn nói với Chu Thiên Phương: “Phiền ngài thả Hoàng Cửu ra. Còn nữa, Liễu lão sư và sư tổ của ta đâu?”
Chu Thiên Phương thả Hoàng Cửu ra ngoài, nhắc đến Liễu Văn Ngạn thì y hơi xấu hổ, “Ta không thấy hắn và Hồng Đàm, lúc trước có gặp một lần ở Cung Vương phủ, sau đó thì không, có lẽ...”
Tô Vũ trầm mặc, Bạch Phong lại không hề lo lắng, mở miệng nói: “Không sao đâu, có khả năng bọn họ chạy lên tầng 8 rồi!”
Tô Vũ kinh ngạc nhìn anh, Bạch Phong thấy vậy liền giải thích: “Nghe nói tầng 8 có vô số phủ đệ và bảo vật, trong đó có cả phủ đệ của Văn Minh Sư cổ xưa, cần có chức vị thượng cổ thì mới có thể tiến vào, hình như sư bá có chức vị trong người, lúc trước khi vào đây thì ông ấy đã từng nói là muốn đi tầng 8 nhìn xem xem.”
“Liễu lão sư có chức vị thượng cổ?”
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, ông lấy từ đâu ra?
Chức vị là thứ cần có cường giả thượng cổ sắc phong!
“Kế thừa!”
Bạch Phong tùy ý đáp: “Hình như là Ngũ Đại truyền lại, Ngũ Đại nhận được chức vị thượng cổ, sau đó truyền cho Liễu lão sư chứ không dùng.”
Đại Tần vương mở miệng xác nhận: “Diệp Bá Thiên có đấy.”
Tô Vũ thở phào, hiện giờ chỉ có thể hy vọng rằng sư tổ và Liễu lão sư đã thật sự lên đến tầng 8.
Hoàng Cửu vừa được thả ra ngoài liền theo bản năng nhìn Tô Vũ, lại nhìn Không Không, không hề hé răng.
Tô Vũ lười nhiều lời với nàng ta, hắn nói: “Không Không, đưa Cửu Diệp Thiên Liên cho ta!”
Không Không nhìn bốn phía, cảnh giác: “Đưa ngươi thì ngươi sẽ...”
Tô Vũ cắt ngang: “Yên tâm đi. Thế cục hiện tại tuy Nhân tộc chiếm cứ chút ưu thế, nhưng lời Tô Vũ ta đã nói thì sẽ không thay đổi, nếu Nhân tộc gây sự với các ngươi, ta sẽ đứng về phía các ngươi, có thể thử xem!”
Không Không chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định giao Cửu Diệp Thiên Liên ra.
Tô Vũ bắt lấy, Cửu Diệp Thiên Liên vô cùng yêu dã, dù đã ngắt xuống được một lúc nhưng vẫn lung lay tỏa ra thứ ánh sáng mông lung, hệt như vật sống.
Tô Vũ trực tiếp xé một mảnh cánh hoa ném qua cho Không Không!
Không Không cả kinh, dứt khoát vậy ư?
Ông vội vàng tiếp nhận, không dám nói gì thêm, ông cảm thấy thế cục hiện tại rất nguy hiểm.
Cầm thứ này mà ông cứ có cảm giác cực kỳ phỏng tay.
Tô Vũ chậm rãi hỏi: “Có thi thể vô địch tam tộc Thần Ma Tiên không?”
Đại Tần vương lắc đầu, Chu Thiên Phương liền đáp: “Ta có hai thi thể Tiên tộc, một thi thể Thần tộc, nhưng đều không hoàn chỉnh, Ma tộc thì chết hết sau khi lão Chu xuất hiện nên không thu thập được.”
“Vậy ngài đưa thi thể cho Thôn Thiên đi!”
Bên kia, Thôn Thiên của Cổ Hống nhất tộc nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Không hoàn chỉnh cũng không sao, Tiên tộc thì càng tốt...”
Chu Thiên Phương nhìn Tô Vũ, nhanh chóng ném nhẫn trữ vật qua cho Thôn Thiên.
Xong xuôi, Tô Vũ lại nói với Cửu Nguyệt: “Cửu Nguyệt tiền bối nể duyên công pháp nên giúp ta lần này, vậy nên ta sẽ không phân bảo vật, là ta nợ ân tình của ngươi. Có điều Tô Vũ ta có thù báo thù, có ân báo ân, chúng ta cứ đợi sau này đi!”
Cửu Nguyệt tiếp tục nhai thứ gì đó trong miệng, không lên tiếng, xem như chấp thuận.
Tô Vũ nhìn qua chỗ vô địch Mệnh tộc, giờ phút này ánh mắt cường giả Mệnh tộc lộ vẻ khác thường, thấy Tô Vũ nhìn mình thì chủ động nói: “Cho ta một cánh là được...”
Tô Vũ không hé răng, trực tiếp ném ba cánh Cửu Diệp Thiên Liên qua.
Vô địch Mệnh tộc nhận lấy, cảm thấy vô cùng phỏng tay!
Lúc bấy giờ không ít người nhìn chằm chằm hắn ta, tuy không ai lên tiếng nhưng ánh mắt đều mang hàm xúc phức tạp.
Hắn ta là kẻ tham chiến cuối cùng nhưng lại cầm về 3 cánh Cửu Diệp Thiên Liên.
Có xứng đáng không?
Có lẽ Nhân tộc không hài lòng, nhưng đồ là do Tô Vũ phân phối, thế nên bọn họ không nói gì.
Ngay cả đám đại yêu như Không Không đều thấy không hài lòng.
Vô địch Mệnh tộc này có đạo hào là Vô Tính Tử, giờ phút này hắn ta thật sự không rõ tương lai của chính mình.
Tô Vũ ném ba cánh hoa tới, hắn ta khẩn trương cầm lấy, chỉ sợ không còn mạng để dùng!
“Tô thành chủ, không cần, một cánh là được. Không thì... không cho ta cũng không sao, ta...”
Tô Vũ bình tĩnh nói: “Ta đã nói ra thì không lý nào lại nuốt lời! Cho ngươi 3 cánh thì chính là 3 cánh, chỉ hy vọng ngươi ngậm chặt miệng mình, nếu không giữ được miệng mình thì hôm nay ta có thể cho ngươi 3 cánh, ngày mai Tô Vũ ta sẽ lấy về cả vốn lẫn lời!”
Vô Tính Tử trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hạ quyết định: “Tô thành chủ yên tâm, ta không biết gì hết, dĩ nhiên sẽ không có gì để nói ra ngoài. Ta tặng một cánh cho Cửu Nguyệt đạo huynh, đồ ngươi đã đưa ta, bây giờ ta lại đưa hắn, Tô thành chủ không có ý kiến gì chứ?”
“Tùy ngươi!”
Tô Vũ thản nhiên đáp.
Vô Tính Tử không nói hai lời, trực tiếp ném một cánh hoa qua cho Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt nhìn hắn rồi lại nhìn Tô Vũ, nhếch miệng nở nụ cười.
Tô Vũ mặc kệ bọn họ.
Cửu Diệp Thiên Liên đã mất 4 cánh, sau đó hắn lại đưa một cánh cho Hạ Long Võ, cũng tiện tay lấy ra một kiện vật gánh chịu, đoạn nói: “Hạ phủ chủ, đây là món quà ta tặng cho Hổ Vưu huynh, vì tình bằng hữu của chúng ta!”
Hạ Long Võ trầm mặc tiếp nhận, y rất cần khôi phục tam thế thân, một mảnh Cửu Diệp Thiên Liên cộng thêm một kiện vật gánh chịu đã quá đủ để y khôi phục.
Bên phía Tần Trấn, Tô Vũ cũng đưa y một cánh hoa cùng một kiện vật gánh chịu.
“Tô Vũ ta kính Đại Tần phủ!”
Tần Trấn vui mừng, vội vàng nói: “Tô Vũ, về sau ngươi chính là huynh đệ của ta!”
Ban nãy ai vừa gọi ta là cha ấy nhỉ?!
Tô Vũ thầm nói trong lòng, thôi, Đại Tần vương đang ở đây, hắn không muốn tranh nhi tử với ông.