Đám người Bạch Phong đi sâu vào trong, đi một lát, Tô Vũ nhìn thấy một cái ao đỏ như máu, Bạch Phong hưng phấn nói: “Đến rồi!”
Bên trong ao, máu đỏ đang gợn lên từng bọt sóng.
Số lượng máu không nhiều lắm, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
“Chẳng lẽ đây là tế bào máu?”
Tô Vũ thầm nghĩ, đây là tế bào máu của lão Chu đúng không?
Trong đó có máu sinh ra, hoặc là nói, đây là một bộ phận của máu.
Hắn ngửi ngửi hương vị kia, còn chưa phản ứng gì thì Cục lông nhỏ đã nhảy ra, cái mũi chun lại, sung sướng hét lên: “Thơm quá!”
Tô Vũ liếc nó, “Ngươi cũng uống máu à?”
“...”
Cục lông nhỏ hậm hực: “Đây không phải máu, đây là hương!”
Ta không uống máu, nhưng ta muốn ăn hương!
Tô Vũ vừa định tiến lên, Vân Trần đã mở miệng ngăn lại: “Máu quá mạnh, chỉ một chút cũng đã ẩn chứa lực lượng khổng lồ, có khả năng ngươi sẽ bị căng bạo.”
Tô Vũ phì cười.
Ta?
Ta sắp ngũ biến rồi!
Ta sẽ bị căng bạo sao?
Đùa gì thế?
Nói trắng ra là Lăng Vân ngũ biến của ta không giống ngũ biến bình thường.
Một khi hoàn thành cửu biến, có lẽ hắn sẽ mau chóng bước vào Nhật Nguyệt cảnh, khi đó hắn mới thật sự là cường đại.
Tô Vũ không nói gì, tiếp tục tiến lên một bước, hắn ngồi xổm xuống, nhìn huyết trì không quá lớn kia, tuy nói là ao nhưng thật ra nó chỉ lớn cỡ một cái bồn tắm cỡ đại, mà máu bên trong thì lại rất nồng đậm.
Tô Vũ duỗi tay nhúng vào trong, thử cảm ứng một chút.
Phía sau, Vân Trần muốn nói lại thôi, y đã thủ thế sẵn sàng để quăng hắn ra ngoài...
Kết quả nhìn một lúc, ánh mắt y liền biến ảo.
Bên cạnh, Lam Thiên cười sâu kín, “Đừng khiếp sợ, tiểu tử này đáng sợ lắm, ban nãy còn xé vài vị vô địch bên ngoài kia kìa...”
“...”
Bạch Phong mở to hai mắt nhìn qua chỗ Lam Thiên.
Ta nghe thấy ảo giác à?
Hình như Lam Thiên hiểu anh nghĩ gì, buồn cười bảo: “Ngươi có thể phong bế lục thức, coi như không nghe thấy! Ban nãy ở bên ngoài xảy ra đại chiến, mười mấy vị vô địch đã chết, một mình tiểu tử này xử lý vài tên. Đại Tần vương suýt nữa bị kẻ địch giết chết đương trường, tiểu tử này kêu gọi một đống hồ bằng cẩu hữu tới hỗ trợ, cuối cùng Nhân tộc còn sống sót đều là nhờ hắn cứu viện. Tiểu Bạch Phong, ngươi kém xa đồ đệ của ngươi.”
Bạch Phong há to miệng, Tô Vũ không quay đầu lại, tùy ý dỗ dành anh: “Lão sư đừng để ý tới y, ngài không kém như y nói, ngài là nghiên cứu viên lợi hại nhất mà ta từng biết. Vả lại, tính ra thì ta chỉ xé tam thế thân của ba vị vô địch, không thật sự giết vô địch, Lam Thiên tiền bối nói quá lời rồi!”
“...”
Quá cái píp!
Bạch Phong muốn gào lên mà mắng người!
Chỉ ba vị?
Chỉ là tam thế thân vô địch?
Cút!
Anh vội đẩy hắn ra, “Ta muốn vào huyết trì này, ngươi cút đi, nó là của ta!”
Vốn muốn cho đồ đệ ngâm một chút, hiện tại... Cút!
Không thể!
Tô Vũ phì cười, “Lão sư, ngài thì thôi đi, chạm vào sẽ chết thật đấy. Nhưng yên tâm, ta có biện pháp! Máu này ẩn chứa năng lượng quá cường đại, ngài trực tiếp chạm vào sẽ không chịu nổi.”
Dứt lời, hắn lấy ra một cái bồn tắm lớn.
Bạch Phong kinh ngạc nhìn hắn, ngươi mang theo thứ này làm gì?
“Không phải bồn tắm, đây là một kiện vật gánh chịu, chỉ là hình dạng nó như vậy thôi.”
Tô Vũ giải thích, đây không phải bồn tắm, không biết là thứ gì, ngươi nghĩ ta rảnh rỗi nên lúc nào cũng mang bồn tắm trên người chắc?
Phía sau, Vân Trần lại há miệng thở dốc, im lặng không nói nên lời.
Thời buổi này vật gánh chịu không còn đáng giá nữa sao?
Mà bên kia Tô Vũ lại lấy ra một ít Thủy Ngưng châu, một ít thiên tài địa bảo, rồi cho thêm Hoàng Tiên dịch, tiếp theo ném vào đó một nắm củ sen, Tô Vũ ngẫm nghĩ, lại cho thêm một khối Thiên Hà cát lớn.
Cuối cùng hắn đốt truyền thừa chi hỏa lên, dùng thêm cả thần văn Ngũ Hành.
Sau đó hắn mới cẩn thận lấy ra vài giọt máu từ trong huyết trì, rải vào bên trong bồn.
Vân Trần nhìn cảnh tượng này mà dại ra.
Càng làm Vân Trần hậm hực hơn là sau khi nhìn quanh một vòng, y phát hiện chỉ có mình y thấy kinh ngạc.
Đúng vậy, chỉ có mình y!
Nơi đây có không ít người.
Ngô Lam, Ngô Kỳ, Bạch Phong, Ngô Gia, Lam Thiên, Tinh Nguyệt.
Kết quả chỉ có mình y kinh ngạc, những người khác đều rất bình thản, dường như đã nhìn quen quá rồi.
Vân Trần tự an ủi chính mình, đây là đám nhóc con chưa trải sự đời, không biết nhìn hàng, bọn họ không biết những bảo vật này trân quý tới cỡ nào.
Chỉ tính riêng những thứ trong bồn, không tính máu, thì Vân Trần cảm thấy chúng đã đủ để đổi lấy một khối vật gánh chịu.
Y còn đang nghĩ ngợi, bên kia Ngô Lam nhíu mày hỏi: “Ngươi muốn trung hòa năng lượng à? Ngươi có nhầm không, Thiên Hà cát có tính chất ăn mòn, tác dụng chủ yếu là tinh luyện khiến uy lực máu càng thêm mạnh hơn, ngươi lại dùng Hoàng Tiên dịch để trung hòa nó, tuy có thể trung hòa một phần nhưng lại quá lãng phí, củ sen kia hẳn là có tác dụng chữa thương, lẽ ra ngươi chỉ cần cho nhiều thêm một ít là được.”
Hóa ra người ta đều biết!
Vân Trần không biết nên nói gì!
Tô Vũ tươi cười, “Ta biết, không sao, lãng phí thì lãng phí thôi, ai bảo các ngươi không trực tiếp hấp thu được, hiện tại thì chắc là có thể rồi. Lão sư, các ngươi cùng tiến vào ngâm một chút đi, như vậy thì đúc thân không khó nữa, về sau nguyên khí lột xác cũng không khó...”
Rồi hắn lẩm bẩm, một tràng ngôn ngữ thần thánh truyền vào trong tai mọi người.
“Đây là hô hấp pháp, vừa tu luyện, vừa hô hấp.”
Tô Vũ tiếp tục lẩm bẩm.
“Đây là Thực Thiết 72 đúc, có thể đúc được bao nhiêu thì đúc bấy nhiêu, không hoàn thành hết cũng không sao, sau đó có thể hoàn thành Lăng Vân cửu biến!”
“...”
Hô hấp pháp, Thực Thiết 72 đúc.
Đều là công pháp đỉnh cấp!
“Tu thân thể trước, ý chí lực không cần vội.”
Tô Vũ cười bảo: “Được rồi, cái bồn tắm này là của các ngươi, ta xuống ngâm trực tiếp đây!”
Mấy thứ này dùng để trung hòa lực lượng, cho nên khiến lực lượng của máu bị hao tổn ít nhiều, tuy có chút phí phạm nhưng đối với mấy người Bạch Phong mà nói, lực lượng quá mạnh sẽ làm bọn họ nổ tung.
Suy yếu một chút như vậy là vừa vặn, hao phí đại lượng tài nguyên chỉ để tiêu hao lực lượng, nếu là người khác thì đương nhiên sẽ không làm vậy, thứ này cũng không phải dùng để đúc thân hay nguyên khí cửu biến.
Nhưng đối với Tô Vũ mà nói, làm vậy cũng không tính là gì.
Huống chi ao máu vốn do lão sư phát hiện.
Sau đó Tô Vũ nhảy vào trong ao.
Một cỗ lực lượng cường hãn nhanh chóng thẩm thấu toàn thân, thần văn chữ “Máu” vốn đã gần thăng cấp ngũ giai, lúc này hắn mới chỉ hấp thu một chút huyết khí thì nó đã lập tức hoàn thành tiến cấp.
Ngũ giai!
Thần văn Nhật Nguyệt!
Đến lúc này, Tô Vũ đã có 3 thần văn ngũ giai.
Từng chút máu thẩm thấu tiến vào trong cơ thể Tô Vũ, như muốn thay đổi thân thể hắn, nhưng lúc này Tô Vũ rất cường đại, chỉ một chút máu như vậy thì không thể dễ dàng thay đổi cấu tạo của hắn được.
Cấp bậc của lão Chu tuy rất cao, nhưng đây không phải tinh huyết, chỉ là một bộ phận trong máu, Tô Vũ cũng không muốn thu thập tinh huyết của lão.
Thứ nhất, nếu thu thập, có lẽ lão Chu sẽ tỉnh lại, vậy thì hắn chết chắc.
Thứ hai, cấp bậc quá cao, sách họa mà không cắn nuốt được tinh huyết thì Tô Vũ sẽ bạo thể.
Thứ ba, lão Chu vẫn còn sống, nếu hắn dùng tinh huyết của đối phương thì có khả năng hắn sẽ giống như Ma Đa Na, trở thành đối tượng để lão Chu tùy ý chiếm đoạt, oán niệm mãnh liệt của lão Chu vẫn còn ở đây, rất dễ bám vào người.
Cho nên Tô Vũ chỉ cần một hồ máu này, ngoài ra thì mặc kệ.