Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2240 - Chương 2240: Xin Thỉnh Giáo, Rất Cấp Bách!

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2240: Xin Thỉnh Giáo, Rất Cấp Bách!
 

“Ta thật mạnh!”

Tô Vũ âm thầm cảm khái, hắn càng ngày càng lợi hại!

Lần này tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, hắn đã thu hoạch được rất lớn, đồng thời cũng mang về cho mình vô số phiền toái.

Bất quá Tô Vũ lười quản, chuyện tới đâu thì tới, lo lắng cũng không để làm gì.

Hắn nhìn thoáng qua đám người Bạch Phong bên kia, bọn họ vẫn đang chuyên tâm tu luyện, Tô Vũ không nói gì, hắn lấy ra Văn Minh Chí, Tô Vũ đưa rất nhiều máu vào Văn Minh Chí.

Lần này hắn giết quá nhiều người, cho nên có được không ít tinh huyết.

Hắn cũng thu hoạch được rất nhiều Thiên binh, ngoài ra còn có một ít tinh huyết vô địch.

Những thứ này không cần lưu lại, chúng rất dễ bị định vị, tốt nhất là phá toái hết để cường hóa quyển sách của hắn.

Tinh huyết bị hấp thu, trên Văn Minh Chí, hoa văn kim sắc càng ngày càng nhiều.

113 đạo, 114 đạo...

Đến khi tinh huyết vô địch bị hấp thu, ầm một tiếng, Văn Minh Chí kịch liệt rung động!

118 đạo kim văn!

Sau khi hấp thu vô số tinh huyết, Văn Minh Chí đã thăng cấp, bước vào đẳng cấp Thiên binh trung đoạn!

Vân Trần và Lam Thiên yên lặng nhìn, gia hỏa Tô Vũ này thực đáng sợ!

Mà Tô Vũ vẫn còn chưa kết thúc.

Hắn lấy ra 6 thanh Thiên binh, đoạn nói: “Làm phiền hai vị hãy giúp ta phá toái số Thiên binh này để ta dung nhập vào Văn Minh Chí!”

“...”

Ánh mắt Vân Trần và Lam Thiên khác thường nhìn hắn.

Má nó!

Gia hỏa này thật điên cuồng.

“Ngươi chắc chắn chưa?”

Vân Trần không nhịn được can ngăn: “Đây là Thiên binh, ngươi lại là Đúc Binh sư, dù chúng có vấn đề thì ngươi cũng có thể cải tạo mà.”

“Không cần!”

Tô Vũ cười đáp: “Tăng cường thực lực của mình mới quan trọng, Thiên binh hay vật gánh chịu đều chỉ là vật ngoài thân. Bản thân cường đại rồi thì muốn cái gì mà chẳng có!”

Tô Vũ nói tiếp: “Hai vị tiền bối cùng giúp ta đi, bìa sách đến Thiên binh trung đẳng là đủ rồi, mấy thanh Thiên binh này dung nhập mỗi tờ một cái, ta còn không ít vật gánh chịu đây, cũng để dung nhập vào các trang sách hết.”

“Hiện tại ta đủ mạnh để có thể khống chế! Tốt nhất là từng trang đạt tới cấp bậc Thiên binh, trang bìa đạt tới cấp bậc Thần binh, vậy mới lợi hại.”

Ngay cả Lam Thiên đã biết rõ Tô Vũ giàu như thế nào mà cũng phải tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu vật gánh chịu?”

“Không rõ, chắc tầm 20 cái.”

Tô Vũ đáp: “Không nhiều lắm, Thiên binh cũng chỉ có 6 cái, cộng lại chỉ có 26 kiện, mà hiện tại ta đang có 301 trang sách, còn không đến một phần mười, may mà lúc trước ta dung nhập một kiện phân tán trong đây rồi, nếu hiện tại dung nhập hết thì tổng cộng là 27 kiện...”

“Đồ điên!”

Lam Thiên không nhịn được mắng: “Ta chỉ nói là mình muốn một vạn cái thôi, nhưng tên điên nhà ngươi lại làm thật!”

Ta chỉ to miệng một chút!

Còn ngươi thì sao? Ngươi làm thật, ngươi thuộc phái hành động!

Lão tử phục rồi!

Lúc này y không thấy mình điên, bởi vì y cảm thấy Tô Vũ mới là kẻ điên thật sự!

Bệnh tâm thần!

Ngươi có bệnh à?

Lão tử chỉ nói mà thôi, chứ chưa bao giờ thật sự cố gắng dung nhập một vạn vật gánh chịu, bởi vì đó là chuyện không có khả năng.

Nhưng Tô Vũ lại bảo hắn sắp dung nhập 27 kiện bảo vật vào một quyển sách.

Bệnh lắm rồi!

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Lam Thiên tiền bối, nếu ngài đã có suy nghĩ vậy thì hãy cứ làm đi. Văn Minh Sư là những người tìm hiểu cái không biết, thăm dò tương lai, tất cả đều vì tương lai, ai biết về sau tình huống thế nào? Huống chi ta có nhiều vật gánh chịu cũng chẳng để làm gì, lão sư của ta cũng chưa dùng được.”

Dứt lời, Tô Vũ lại cười nói: “Khi cần dùng, ta cũng không sợ không có ai để giết, bởi vì vạn giới đều muốn giết ta, đời ta đã định trước sẽ phải chiến đấu không ngừng với vạn giới, thứ như vật gánh chịu vốn không thiếu đâu!”

Chắc chắn là vậy.

Hắn không chết, vạn giới bất bình, chiến đấu sẽ không dừng lại.

Tô Vũ đã thành kẻ khiến vạn giới kiêng kị.

Lực lượng sau lưng hắn cũng rất đáng sợ, bất tri bất giác, Tô Vũ đã có quan hệ với rất nhiều vị vô địch!

Tính ra thì hắn cũng là một trong các bá chủ vạn giới.

Không phải bá chủ một phương, mà là bá chủ chư thiên nằm ngoài các thế lực Thần Ma Tiên Nhân Long!

“Lần này khi ta đi ra ngoài, một khi tin tức lộ ra... Chẳng lẽ hai vị tiền bối cảm thấy ta còn con đường khác để đi ư? Có khi để giết ta, đám gia hỏa đó sẽ liên thủ diệt cả cổ thành!”

“Cho nên ta phải thật cường đại!”

Ánh mắt Tô Vũ lạnh băng, “Ta không muốn lúc nào cũng bị kẻ khác bức bách, bị kẻ địch chặn trong cổ thành, bọn họ không tới tìm ta, sớm hay muộn ta cũng muốn giết tới cửa, nhặt xác cả đám!”

Văn Minh Chí trong tay hắn rung lên, có vẻ rất kích động.

Tô Vũ phì cười, hết sức vui vẻ, vừa vuốt ve gáy sách vừa nói: “Đừng nóng vội, thi thể vạn tộc vẫn đang còn chờ chúng ta đi thu thập, Tô Vũ ta muốn ngươi chết canh ba, không ai có thể sống đến canh năm! Yên tâm đi!”

Văn Minh Chí lại rung lên một lúc rồi mới dừng lại.

Tô Vũ bắt đầu phá hủy Thiên binh và vật gánh chịu.

Trước đây hắn không có thực lực làm vậy, hiện tại hắn đã có đủ thực lực để làm, hơn nữa bây giờ còn được hai người Vân Trần hỗ trợ.

Rất nhanh, từng trang sách họa đã dung nhập vật gánh chịu hoặc Thiên binh vào.

Các đại tộc Thần Ma Tiên Long Minh đều được dung nhập vật gánh chịu, bởi vì mấy tộc này có rất nhiều cường giả, nếu trang sách không đủ cường đại thì không được, chỉ khi cường đại rồi thì mới có thể trấn áp.

Ầm ầm ầm!

Các trang sách bắt đầu thăng cấp.

Hơn 20 trang sách nhanh chóng thăng cấp tới Địa binh đỉnh cấp.

Hình chiếu hư ảnh cũng đang tự cường hóa.

Trong trang sách thuộc về Tiên tộc, hư ảnh Tiên tộc đã đạt tới Nhật Nguyệt thất trọng!

Quá đáng sợ!

Chỉnh thể Văn Minh Chí cũng đang thăng cấp, đến khi Tô Vũ mệt mỏi thở hồng hộc dừng lại thì Văn Minh Chí đã hiện ra 126 đạo kim văn, sau đó ầm một tiếng, đạo kim văn thứ 127 chính thức xuất hiện!

Thiên binh cao đẳng!

Chỉ là mới chạm ngưỡng, thế nhưng Văn Minh Chí cũng đã cực kì cường đại.

Thiên binh cao đẳng!

Một vài cường giả cổ xưa còn không có Thiên binh như vậy.

Hai thần văn “Văn - Minh” cũng cường hóa theo tốc độ binh khí thăng cấp.

Cuối cùng, Tô Vũ chỉ còn để lại một giọt tinh huyết vô địch, đó là tinh huyết của Cổ Tru, là tinh huyết người sống.

Tô Vũ không vội hấp thu, bởi vì nó còn hữu dụng.

Lần sau khi gắn gặp vị vô địch này thì có lẽ sẽ có chỗ dùng đến, có thể đập nát làm chấn động thân thể gã, sau đó xử lý gã!

“Quá mạnh!”

Tô Vũ cảm khái, quần áo trên người hắn biến mất, áo bào trắng nháy mắt xuất hiện, tay hắn cầm một quyển sách, tóc dài tung bay, giờ phút này cả người Tô Vũ toát ra khí tức vô cùng thần thánh.

Tô Vũ hơi chắp tay, nụ cười tươi như gió xuân, “Hai vị đạo hữu, hữu lễ!”

“...”

Vân Trần và Lam Thiên không tự chủ được muốn tiến lên thân cận, rồi lập tức lại cảm thấy kinh hãi.

Bọn họ rung động nhìn chằm chằm Tô Vũ, chỉ cảm thấy thiên hạ này không được thái bình, hiện tại kẻ điên này trông có vẻ quá bình thường!

Khiến kẻ khác muốn cùng hắn tâm sự mộng tưởng, nói chuyện tương lai!

“Tô Vũ...”

Lam Thiên u oán: “Ngươi có thể dạy ta cách biến thái thế nào để khiến kẻ khác cảm thấy ngươi không biến thái, ngược lại còn rất thân thiện hay không?”

Xin thỉnh giáo!

Online chờ, rất cấp bách!

Ta biến thái bị mọi người bài xích, các ngươi cho ta biết, phải biến thái thế nào thì mọi người mới không bài xích?

Bỗng nhiên Lam Thiên có chút tự ti, ta và mọi người xung quanh không hợp nhau, hóa ra là bởi vì ta chưa đủ biến thái như tiểu Tô Vũ này!

Tô Vũ tươi cười: “Lam Thiên tiền bối nói đùa, người đọc sách, minh tính hữu lễ, trời sinh đã khiến kẻ khác muốn thân cận, đọc sách nhiều ắt sẽ giải quyết được vấn đề của tiền bối.”

Dứt lời, hắn mở Văn Minh Chí ra, lật đến trang Tiên tộc, viết lên đó: “Vạn tộc có Tiên vương, tên là Huyền Hách, Vĩnh Hằng ngũ đoạn, thiện thiên kích chi pháp...”

Giờ khắc này, vẻ mặt hắn vô cùng thành kính khi viết mộ chí về Huyền Hách.

Tô Vũ vừa viết vừa lẩm bẩm: “Không, ta còn thiếu một thứ, thiếu một cây bút, người đọc sách mà dùng tay viết chữ thì quá mức lôi thôi, ta cần một cây Thần bút!”

Kẻ điên!

Lam Thiên lại chửi thầm trong lòng, ngươi là người điên, nhưng nhìn ngươi viết chữ, ta lại muốn thân cận với ngươi, thật đáng sợ!

Bình Luận (0)
Comment