Tô Vũ ghi lại tên một vài đại nhân vật, công pháp am hiểu, cảnh giới cấp bậc.
Không bao lâu sau, trang sách Tiên tộc đã bị hắn ghi kín.
“Vẫn còn thiếu!”
Trang sách thuộc về Tiên tộc xem như đầy đủ hoàn thiện nhất trong số các trang của các tộc còn lại, nhưng vẫn thiếu không ít.
Thiếu Đằng Không, dưới Đằng Không, cũng thiếu vô địch.
Bên phía Thần tộc, Tô Vũ còn đang trấn áp, tạm thời chưa giết. Về phần Ma tộc thì không biết Huyết Hỏa Ma vương đã chết chưa, Ma Đa Na còn sống không?
Tô Vũ không quá rõ ràng.
Chết thì chết thôi, nếu không chết thì phải cảm khái là khí vận của gã quá may mắn.
Có khả năng Ma Đa Na không ở cùng Huyết Hỏa Ma vương.
Hai kẻ này không tính là cùng một phe, với tính cách của Ma Đa Na, Tô Vũ cảm thấy xác suất gã trốn trong bí cảnh của Huyết Hỏa Ma vương không lớn.
Trước đó gia hỏa này đã chuẩn bị đi lên tầng 8, sau đó không thấy gã đâu, không biết có phải đã tự đi trước rồi không.
Gã nói là sẽ giúp Tô Vũ cướp lấy Cửu Diệp Thiên Liên, nhưng sau đó đại chiến quá nhiều, Đại Tần vương xuất hiện, có lẽ tên kia chạy rồi.
“Còn có bộ trưởng Thiên bộ, không biết lão đã chết chưa.”
Tô Vũ thầm nghĩ, đối với vị này... cảm xúc của hắn rất khó nói.
Giao tình thì không có.
Lão chết hắn cũng không đau lòng.
Nhưng đối phương đã ép điên chính mình, dù thế nào thì hắn cũng có chút tiếc hận, vất vả lắm mới tu luyện tới cấp độ này, vậy mà ở thời khắc mấu chốt lại để tam thân xung đột, nói thật, dù lão giúp Nhân tộc hay giúp Ma tộc, thì khi đó, một vị Vĩnh Hằng cửu đoạn đủ để thay đổi cả chiến cuộc.
Nhưng lão lại tự mình xung đột.
Đây mới điểm đáng tiếc nhất, bằng không thì rất có khả năng Cửu Diệp Thiên Liên đã bị lão cướp đi.
“Tam thân pháp!”
Tô Vũ lẩm bẩm, khép lại trang sách, nhược điểm của tam thân pháp rất rõ ràng, nhưng xem ra hiện tại mọi người chỉ có thể đi theo con đường ấy. Không nói đâu xa, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh đều muốn đi theo con đường khác nhưng tương lai quá mờ mịt, tạm thời không thấy có dấu hiệu khả quan gì về con đường bọn họ muốn đi!
Đang nghĩ ngợi, bên tai hắn chợt vang lên thanh âm của Tinh Nguyệt: “Tô Vũ, bổn tọa phải đi rồi!”
Tô Vũ quay đầu nhìn về phía Tinh Nguyệt, khẽ cười bảo: “Đại nhân đừng nóng vội, nếu Quy Nguyên đao đã bị phá hủy hoặc bị lấy đi, đại nhân có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu không phải vậy, giờ ngài trở về thì sẽ gặp nguy hiểm.”
Dứt lời, hắn lại thuyết phục: “Khó có được cơ hội thế này, chúng ta không vội, ngoài thông đạo Tử Linh ra thì cũng không phải là không còn đường nào khác để đi. Ta sẽ nghĩ cách, đại nhân yên tâm!”
Không đi đường này thì đi đường khác, ví dụ như truyền tống trận, Tô Vũ đang tự ngẫm xem nửa tháng nữa mình sẽ ra ngoài như thế nào.
Tô Vũ lại nói: “Ta muốn lên tầng 8 nhìn xem, có lẽ còn người sống trên đó, vả lại ta cũng muốn đi tìm mấy người Liễu lão sư, nhìn xem bọn họ có cần hỗ trợ gì hay không.”
Hắn sẽ lên tầng 8.
Liễu lão sư và sư tổ chỉ là Nhật Nguyệt yếu ớt mà lại chạy loạn khắp nơi, chẳng lẽ không sợ chết hay sao?
Vân Trần chần chờ, “Ngươi muốn đi tầng 8 ư?”
“Phải, đi xem thôi!”
Tô Vũ mỉm cười, “Cho nên mọi người bên này vẫn phải phiền Vân Trần tiền bối chiếu cố.”
Dứt lời, hắn liền hỏi Lam Thiên: “Lam Thiên tiền bối, lần này ngươi tới Tinh Vũ phủ đệ có nhiệm vụ gì? Hay chỉ đơn thuần tới xem náo nhiệt?”
“Nghĩa là sao?”
Tô Vũ liền nói: “Hiện tại tiền bối không quá coi trọng bảo vật đúng không?”
“Cửu Diệp Thiên Liên là chí bảo!”
“Tiền bối không muốn nói thì thôi.”
Lam Thiên cười rộ lên, sau đó y nghiêm túc nói: “Được rồi, cũng không phải là không có việc gì, kỳ thật ta cũng muốn lên tầng 8, lần này Thiên Thánh bảo ta vào đây chủ yếu là muốn ta lên đó. Thiên Thánh biết một vị cường giả thượng cổ từng sinh tồn tại đây, muốn ta tìm đường ra cho tương lai...”
“Ai?”
“Văn vương.”
“Không biết.”
Quả thực Tô Vũ không biết, cũng không quen, chưa từng nghe nói tới.
Lam Thiên cũng không quá quen thuộc, y giải thích: “Nghe nói là một đại nhân vật, đại nhân vật Văn Minh đạo, tình huống cụ thể thế nào ta cũng không rõ, chỉ biết Văn Minh Sư tới Nhật Nguyệt chính là cực hạn, Vĩnh Hằng khó cầu. Thiên Thánh muốn ta đi xem có tìm được gì hay không, con đường phía trước khó đi, hết cách rồi!”
Y thở dài một tiếng.
Con đường phía trước khó đi.
Vạn Thiên Thánh có mạnh không?
Rất mạnh!
Vạn Thiên Thánh không chứng đạo, nhưng thực lực hiện tại áng chừng ở Vĩnh Hằng tứ đoạn, cho nên ông có thể đánh vô địch, vô cùng cường hãn.
Nhưng cũng chỉ đến thế.
Đối với Vạn Thiên Thánh mà nói thì như vậy là không đủ, hiện tại ông chỉ mạnh tương đương Hạ Long Võ, thậm chí có lẽ còn yếu hơn một chút.
Hạ Long Võ đã đánh bại được một vị Vĩnh Hằng ngũ đoạn, y còn đang tiến bộ, mà Vạn Thiên Thánh lại không có đường để đi!
“Văn vương?”
Tô Vũ lẩm bẩm: “Văn vương sẽ biết sao? Phủ trưởng có nói cụ thể đó là ai hay không?”
“Không, hắn cũng không rõ, nhưng hắn chấp chưởng Đại Hạ Văn Minh học phủ nhiều năm, còn từng học ở Cầu Tác cảnh, luận đạo cùng rất nhiều cường giả, hắn đoán có lẽ truyền thừa đa thần văn nhất hệ chúng ta đến từ mạch Văn vương...”
“Đợi đã!”
Tô Vũ ngạc nhiên, “Sao lại là truyền thừa đa thần văn nhất hệ chúng ta? Lam Thiên tiền bối, ngài truyền thừa cải tạo hệ mà!”
Lam Thiên bình thản đáp: “Ta cũng là đa thần văn nhất hệ, 10 thần văn trở lên chính là đa thần văn hệ rồi! Từ lúc còn niên thiếu ta đã phác họa xong, sau đó lười học tiếp thôi, còn chuyên ngành của ta mới là cải tạo hệ!”
“...”
Vân Trần khẽ thở dài, “Thiên phú của ngươi không tồi, đáng tiếc...”
Lam Thiên ngắt lời: “Không có gì đáng tiếc, ta cảm thấy ta hiện tại rất tốt.”
Vân Trần không nói nhiều.
Y là sư huynh của Vạn Thiên Thánh, trên thực tế là lão sư, nếu tính bối phận thì y cùng thế hệ với Lam Thiên, còn thực tế thì là thế hệ trước Lam Thiên.
Lam Thiên tươi cười, “Tiểu Tô Vũ, cùng đến tầng 8 không? Những người này ở lại đây sẽ an toàn hơn.”
“Tiền bối có thể lên sao?”
“Đương nhiên!”
Lam Thiên dùng tư thế lan hoa chỉ vén tóc qua tai, nở nụ cười diễm lệ nói: “Không có chỗ nào mà ta không đi được...”
Cười đến nỗi khiến Tô Vũ nổi da gà!
Biến thái!
Tô Vũ lại nói: “Tiền bối, lúc trước ngài vẫn luôn kêu oan...”
Lam Thiên điểm tay lên trán Tô Vũ, “Không phải ngươi nói đó là bằng hữu của ngươi à? Còn không rõ tình huống sao?”
Được rồi, quả nhiên Lam Thiên cũng biết một ít.
Tô Vũ gật đầu, “Phương pháp phân thân của tiền bối... rất lợi hại! Dù ta không ra tay, nhưng nếu tiền bối chịu thêm chút ủy khuất nữa thì có lẽ vị kia cũng sẽ xuất hiện, có điều cố gắng đừng kinh động vị kia, quá nguy hiểm!”
“Đương nhiên, không thấy hiện tại ta không hô hào oan uổng nữa à?”
Lam Thiên miễn cưỡng nói đùa, ta thảm quá, nhưng ta không nói, ta sợ, ai biết được tên kia lại mạnh như vậy. Hiện tại địch nhân đều chết hết rồi, ta mà hô hào ủy khuất thêm chút nữa, lỡ đâu khiến vị kia xuất hiện thì biết làm sao?
Lam Thiên biết rõ đó chẳng phải là bằng hữu gì của Tô Vũ cả, đó chỉ là một oan hồn của Tinh Vũ phủ đệ, không phân địch ta, không nên trêu chọc thì hơn.
Tô Vũ quay đầu nhìn thoáng qua mọi người còn đang ngâm mình, hắn liền để lại một cái nhẫn trữ vật, bên trong là một ít Thiên Hà cát, Thủy Ngưng châu và Long Huyết quả.
Tô Vũ đưa nhẫn trữ vật cho Vân Trần, đoạn nói: “Làm phiền tiền bối chuyển giao cho sư phụ ta, nếu có thể tự rời đi thì hãy tranh thủ rời khỏi nơi này, dù đi thông đạo chính quy ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn là đi cùng ta.”
Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc lại dặn dò: “Đúng rồi, khi tiền bối ra ngoài thì hãy nói tất cả mọi chuyện đều là do ta làm, tiền bối hãy nhắc nhở đám gia hỏa Nhân tộc còn sống, chuyện của Đại Tần vương không được nhiều lời, cứ nói là do ta cấu kết cùng Tử Linh là được!”
“Ta cũng sẽ nói qua với các vị tiền bối khác trước, ta không sợ gì cả, vạn tộc dám gây sự với ta thì cứ việc thử xem! Đại Tần vương trọng thương, không nên lộ diện thì hơn!”
Nói đến đây, hắn lại nhìn thoáng qua đám người Bạch Phong rồi dặn y: “Có khả năng ta sẽ trở về thông qua Tử Linh giới, mọi việc cứ đẩy lên người ta, không sao cả, nếu không được thì đẩy cho Lam Thiên tiền bối...”
Lam Thiên phẩy tay, “Ta quá yếu, bọn họ không tin đâu.”
“Tin, không phải tiền bối chưa chết sao?”
Tô Vũ trêu chọc, Vân Trần muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn mở miệng: “Tử Linh giới rất nguy hiểm, tuy rằng ngươi và... Một vài Tử Linh có quan hệ không tồi, nhưng đích thân đến Tử Linh giới vẫn quá nguy hiểm.”
Tô Vũ đáp: “Không sao! Kẻ tài cao thì gan cũng lớn, Tô Vũ ta từ giai đoạn dưỡng tính đã dám đến Tinh Lạc sơn một chuyến, mà nay tới trình độ này rồi, Tử Linh giới mà thôi, có gì không dám đi?”
“Ta hộ tống ngươi...”
“Không cần!”
Tô Vũ nói: “Vân tiền bối mạnh mẽ như vậy, khí huyết quá nặng, chỉ một mình ta đi thì mới thích hợp, những người khác đều không ổn!”
“Vậy...”
Tô Vũ không muốn nói thêm nữa, hắn nhanh chóng bước đến khe hở trên giới vách tường.
Lam Thiên cười ha hả đuổi kịp, Tinh Nguyệt lạnh mặt cũng đi theo ra ngoài.
Phía sau, Vân Trần thở dài một tiếng, nhìn đám người Bạch Phong lại nhìn nhẫn trữ Tô Vũ đưa cho y, bất giác cảm thấy nặng nề.
Đa thần văn nhất hệ chỉ mang đến tai họa cho Tô Vũ.
Nhưng Tô Vũ chưa bao giờ từ bỏ một mạch này.