Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2242 - Chương 2242: Nghiệm Chứng Thân Phận

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2242: Nghiệm Chứng Thân Phận
 

Tầng 7, cửa thông đạo Tử Linh giới.

Tô Vũ, Lam Thiên và Tinh Nguyệt đạp không đến đây, Tô Vũ im lặng cảm ứng, thần văn chữ “Máu” thổi quét tứ phương, trong hư không, từng sợi máu mỏng manh dần dần ngưng tụ.

Có kẻ rất mạnh đã chết!

Lão Chu không thèm để ý tới những thứ tầm thường này nên dĩ nhiên máu vẫn còn nguyên đó, không bao lâu sau, một giọt máu dần dần thành hình.

Ma tộc!

Tô Vũ nhướng mày, hắn có tinh huyết Tiên tộc, cũng có của Thần tộc, nhưng đây là giọt tinh huyết vô địch Ma tộc đầu tiên hắn đạt được, không tồi, vậy mà ngưng tụ được một giọt tinh huyết vô địch.

Tô Vũ gọi Cục lông nhỏ ra ngoài, bảo nó: “Đi xem thử xem có vật gánh chịu nào còn sót lại hay không!”

Ban nãy Tô Vũ đã dùng toàn bộ vật gánh chịu.

Có tiền thì tùy hứng!

Chính mình cường đại mới là căn bản, hiện tại hắn mà quăng Văn Minh Chí ra ngoài, vô địch có thể tranh nhau tới vỡ đầu.

Đương nhiên không phải Tô Vũ không giữ lại chút gì.

Hắn vẫn còn chưa dùng tới hai cây Long Huyết thụ.

Cây nhỏ không thể làm vật gánh chịu, nhưng cây lớn thì không thành vấn đề.

Hắn giữ lại là để phòng ngừa cho một vài tình huống nào đó sau này.

Cục lông nhỏ không mấy tình nguyện, nhưng vẫn nghe lời bay đi đánh hơi, vật gánh chịu cũng rất thơm.

Không bao lâu sau, Cục lông nhỏ đã trở lại, trên đỉnh đầu có một chiếc lá xanh mượt.

Vậy mà cảm giác còn có sinh cơ!

“Đây là cái gì?”

Tô Vũ ngạc nhiên, đây là vật gánh chịu sao?

Lam Thiên kiến thức không cạn, nhìn thoáng qua đã phán đoán: “Có thể là lá kiến nguyên mộc thượng cổ, nghe đồn thời đại thượng cổ có một gốc kiến nguyên mộc rất lớn, vô cùng kiên cố, lá cây có thể dùng làm vật gánh chịu, không biết có phải cái này hay không.”

Tô Vũ kinh ngạc, lá cây mà cũng có thể làm vật gánh chịu ư?

Một cái cây sẽ có vô số chiếc lá.

“Lợi hại như vậy?”

“Nghe đồn mà thôi!”

Lam Thiên nhìn lá cây trên đầu Cục lông nhỏ, đoạn nói: “Chưa chắc đã là thật, dù là thật thì cũng không có khả năng mỗi mảnh lá đều là vật gánh chịu.”

Tô Vũ hiểu rồi, xem ra cũng giống như lông mũi của lão Chu, không phải sợi nào cũng đều là vật gánh chịu.

Tô Vũ cất vào nhẫn trữ vật, xong xuôi liền tiếp tục đi tới cửa vào Tử Linh thông đạo, lúc bấy giờ xung quanh không có một đầu Tử Linh nào.

Hình như quy tắc nơi đây đã bị phá hủy!

Tinh Nguyệt quan sát một vòng thông đạo Tử Linh, mở miệng nói: “Hiện tại mà rời đi bằng đường này chính là lựa chọn tốt nhất, không ai chú ý tới nơi này.”

Tô Vũ không cho là đúng, “Ngài nghĩ quá đơn giản! Chắc chắn hiện tại phía bên kia đang có vô số Tử Linh nhìn chằm chằm vào lối đi, ngài mà tùy tiện tiến vào, cẩn thận kẻo bị xé thành trăm ngàn mảnh nhỏ!”

Tinh Nguyệt hồ nghi nhìn hắn: “Sao ngươi biết?”

Vớ vẩn!

Tô Vũ cạn lời, biến cố bên đây lớn như vậy, chắc chắn Tử Linh sẽ hay tin mà mò tới, đầu óc ngươi sao lúc có lúc không vậy?

“Đại nhân chờ ở đây đi, đừng chạy loạn, ta sẽ cố gắng mang đại nhân đi theo lối thông đạo truyền tống ra ngoài, bên này tuyệt đối không an toàn!”

“Hừ!”

Tinh Nguyệt hừ lạnh, Tô Vũ không nói nhiều, rất dễ lý giải suy nghĩ của Tinh Nguyệt, nàng hừ lạnh như thế nghĩa là đã đồng ý.

Ánh mắt hắn nhìn về phía thông đạo tầng 8, tức thì ngạc nhiên, thông đạo đâu?

Kỳ quái!

Lúc trước có lối vào ở đây mà, giờ đâu rồi?

Sao lại không thấy nữa?

Hắn bay lên, Lam Thiên cũng nhanh chóng đuổi kịp, hai người tìm một hồi trong không trung vẫn không phát hiện.

Tô Vũ nhíu mày, hắn bỗng lấy ra một tấm thành chủ lệnh, kích phát thành chủ lệnh, trầm giọng nói: “Thành chủ Hồng Mông thánh thành Tô Vũ, có việc trở về hội nghị báo cáo công tác, xin hãy mở ra thông đạo tầng 8!”

Hư không an tĩnh một hồi.

Một lát sau, một cánh cửa chần chờ chậm rãi xuất hiện.

Sau khi xác định tầng 7 an toàn, lúc này mới mở ra toàn bộ.

Một thanh âm máy móc vang lên: “Nghiệm chứng thân phận!”

Một lát sau, một đạo quy tắc lực lượng quét trên người Tô Vũ, khi càn quét đến biển ý chí, dường như nó muốn quét cả Cục lông nhỏ, nhưng quét phải Văn Mộ bia bên ngoài biển ý chí, lực lượng quy tắc bỗng nhiên bị quấy nhiễu.

Sau đó, trong hư không truyền đến âm thanh máy móc: “Chủ nhân bốn thành Hồng Mông, Tinh Hồng, Vũ Hồng, Vân Tiêu, người trông coi Văn Mộ, quyền hạn cấp 4, cấm vào khu vực cao hơn 3 cấp!”

Tô Vũ sửng sốt.

Đoạn trước không vấn đề gì, đoạn sau là sao?

Người trông coi Văn Mộ?

Văn Mộ... Văn Mộ bia?

Văn vương... Lẽ nào Văn Mộ bia là mộ của Văn vương?

Giữ Văn Mộ bia thì chính là người trông coi Văn Mộ ư?

Tô Vũ kinh ngạc, quyền hạn cấp 4 là cái gì?

Cấp 1 là cao nhất ư?

Còn nữa, âm thanh này là của quy tắc hay là người sống?

Tô Vũ tò mò hỏi: “Tiền bối là quy tắc hay là người sống?”

“Không thể phụng cáo!”

“...”

Tô Vũ cạn lời, đáp như vậy làm hắn cảm thấy hơi giống người sống.

Nói thật, người sống thì... quá khủng bố!

Khiến ta không dám đi vào nữa!

Ngay sau đó, Lam Thiên đứng bên cạnh hắn, cười tủm tỉm nói: “Viện trưởng Lam Thiên của thư viện Thiên Đạo Nhân cảnh, trở về hội nghị báo cáo công tác!”

Tô Vũ kinh ngạc, má nó, cái gì nữa đây?

Lực lượng quy tắc cũng quét qua người Lam Thiên, sau đó âm thanh máy móc lại vang lên: “Viện trưởng thư viện Thiên Đạo, quyền hạn cấp 7!”

“...”

Lam Thiên không phục: “Sao có thể?! Ta là viện trưởng thư viện Thiên Đạo! Tô Vũ còn là cấp 4, sao ta lại là cấp 7?”

Không ai để ý tới.

Lam Thiên vẫn không phục: “Ta biết đến thư viện Thiên Đạo từ trong sách, thời đại thượng cổ, đó là đại thư viện của Nhân tộc, là cơ cấu dạy học và giáo dục, theo lý thuyết thì không thể nào kém hơn Hầu gia đúng không? Sao ta chỉ là cấp 7, ngươi nghe cái tên này xem, bá đạo khí phách lắm đúng không?”

Không ai đáp lời.

Ánh mắt Tô Vũ khác thường nhìn về phía Lam Thiên: “Tiền bối, quyền hạn của ngài thấp lắm à?”

Lam Thiên hừ một tiếng!

“Vô nghĩa, nghe là biết rồi, có khả năng cấp 1 cao nhất, thế cấp 7 không thấp sao?”

Tô Vũ nhún vai, hắn cũng đang nghi hoặc, quyền hạn của hắn là cao hay thấp?

Vị trí thành chủ Hồng Mông thành chắc là không thấp đúng không?

Mấu chốt là quyền hạn cấp 4 này là nhờ vai trò thành chủ, hay vì là người trông coi Văn Mộ?

Không biết được!

Tô Vũ biết quá ít về thời thượng cổ.

Còn nữa, tầng 8 do lực lượng quy tắc vận hành hay là người sống, Tô Vũ cũng không biết.

Hắn chỉ biết rằng mình phải kiềm chế.

Có vẻ sẽ rất nguy hiểm!

Tô Vũ nhìn thoáng qua thông đạo đen như mực, lại nhìn Tinh Nguyệt phía sau, hắn dặn dò: “Đại nhân ở đây chờ ta, đừng chạy loạn!”

“Hừ!” Tinh Nguyệt không vui: “Ngươi đang ra lệnh cho ta đấy à?”

“Không đâu!” Tô Vũ dỗ dành: “Ta muốn nói là, ta đi làm việc cho đại nhân, đại nhân ở đây chờ tin tức tốt của ta là được, ta sẽ trở lại sớm thôi!”

Tinh Nguyệt lười phản ứng hắn.

Tô Vũ cười một tiếng, sau đó tiến vào thông đạo.

Hắn cùng Lam Thiên bước vào thông đạo đen như mực, một lát sau, trước mắt sáng ngời, bọn họ đã xuất hiện trong một đại điện.

Đại điện vô cùng trống trải!

Bên tai hai người lại vang lên thanh âm máy móc: “Chờ tuyên triệu, không được tuyên triệu thì không thể xông loạn!”

“...”

Tô Vũ cạn lời, thiệt hay giả?

Người tầng 8 chết sạch rồi đúng không, bây giờ còn phải chờ tuyên triệu, ai sẽ tuyên triệu ta?

Đùa à?!

Hắn vừa định mắng, Lam Thiên bỗng hít hít ngửi ngửi, đè tay Tô Vũ, chỉ vào một dấu vết đã khô trên mặt đất, truyền âm nói: “Tiểu tử, hình như là máu, còn khá mới!”

Tô Vũ nhướng mày, nhanh chóng truyền âm cho cục lông trong đầu: “Ngửi xem là máu của ai!”

Cục lông nhỏ không tình nguyện, gần đây Hương Hương chỉ bắt nó làm việc, không cho nó cái gì, nó chẳng có động lực gì cả.

Nó ngửi ngửi, sau đó lười biếng nói: “Hình như là cái kia... Ma vương có chữ Huyết, Huyết Hỏa à? Chắc là gã!”

Nó yếu xìu nói!

Trong lòng Tô Vũ khẽ động, Huyết Hỏa?

Huyết Hỏa chưa chết?

Tô Vũ nhíu mày, gã là Vĩnh Hằng cửu đoạn, không dễ chọc!

Gia hỏa này còn chưa chết sao?

Quả nhiên tới cấp bậc như vậy rất khó giết, vậy mà lão Chu cũng không giết được gã!

Bình Luận (0)
Comment