Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2246 - Chương 2246: Không Muốn Nói Chuyện, Chỉ Muốn Đánh Người

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2246: Không Muốn Nói Chuyện, Chỉ Muốn Đánh Người
 

Tàn dương rơi vỡ!

Mọi người đang muốn rời đi đều sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn sang chỗ Tô Vũ.

Lúc này Tô Vũ thảnh thơi cầm sách, tiến hành trấn an lực lượng quy tắc đang thổi đến, đây là lực lượng quy tắc muốn trừng phạt, giết người tại đây sẽ bị trừng phạt.

Nhưng Tô Vũ đã nhận ra lực độ trừng phạt không quá mạnh, cùng lắm là giết được chuẩn vô địch bình thường, vả lại hắn còn đang ở vòng ngoài, có lẽ kẻ trên vô địch sẽ không bị trừng phạt tùy ý đánh chết.

Tô Vũ dùng Văn Minh Chí ngăn cản một chút, sau đó mặc kệ bàn tay quy tắc tóm lấy chính mình, nó bóp một cái, thân thể hắn phát ra một luồng ánh sáng lóa mắt, không bao lâu sau, lực lượng quy tắc đã tiêu tán đi.

Tô Vũ xoa xoa cánh tay, nhẹ nhàng cảm khái: “Đáng sợ thật, bóp sưng tay ta rồi!”

Toàn trường an tĩnh!

Trường Hà, nhị trưởng lão Liệp Thiên Các và Ma Đa Na đều lộ vẻ chấn động.

Hắn còn là người sao?

“Tô Vũ!”

Ma Đa Na lộ vẻ khiếp sợ, ngay sau đó lập tức lấy ra ngọc phù, gã biến mất ngay tại chỗ, có thể thấy quy tắc đối kháng tại hư không nơi xa, hình như dịch chuyển được mấy vạn mét, bóng dáng Ma Đa Na chợt lóe lên trong hư không rồi lại biến mất.

Tô Vũ cạn lời: “Chạy cái gì, chúng ta là đồng bọn hợp tác mà!”

Mà Ma Đa Na vẫn không quay đầu lại, nhanh chóng hạ xuống đất, biến mất trong phủ đệ khổng lồ này.

Má nhà ngươi!

Ma Đa Na chấn động gần chết, Tô Vũ tiến bộ nhanh đến mức biến thái. Rõ ràng lúc trước còn bình thường, giết một chuẩn vô địch phải mất nửa ngày, hiện tại thì hay rồi, nhẹ nhàng giết một vị cường giả chuẩn vô địch chỉ trong vòng chưa đầy một phút.

Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, nhưng lực lượng quy tắc trừng phạt bình thường có thể bóp chết chuẩn vô địch, còn với Tô Vũ thì chỉ bóp sưng cánh tay hắn!

Mọe nó.

Ma Đa Na làm gì còn dám nhắc tới chuyện hợp tác với hắn!

Hợp tác thì cũng phải thành lập trên cơ sở nhất định, ví dụ như lần trước.

Nhưng hiện tại... đừng đùa, thực lực Tô Vũ đã tăng vọt, trong tình huống như này thì hắn còn cần hợp tác với gã nữa không?

Không cần!

Bây giờ mà không chạy lẹ thì đợi tiến vào sách của Tô Vũ để du lịch một vòng chắc?

Cách đó không xa, Trường Hà trực tiếp mở ra thời gian thông đạo, không màng nguy hiểm, mạnh mẽ dịch chuyển chính mình, nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Nhị trưởng lão Liệp Thiên các cũng khẽ quát một tiếng, dưới chân xuất hiện một con thuyền nhỏ du đãng trên hư không, du đãng trong thời không trường hà, nhanh chóng trốn chạy.

Hai người đều chấn động sửng sốt!

Má nó!

Đây là Tô Vũ à?

Đáng sợ như vậy sao?

Giết chuẩn vô địch như đang giết một con gà con?

Thật kinh khủng!

Dù thực lực của Trường Hà rất cường đại, hắn có thể chiến vô địch một trận, nhưng trong một khắc vừa rồi, hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng mình tử vong trong vận mệnh trường hà, nguyên nhân là bị Tô Vũ giết chết. Chính vì thế nên hắn ta mới không dám lưu lại, nhanh chóng chạy trước.

Quá đáng sợ!

Dù phải trả giá thì Trường Hà cũng muốn cấp tốc tách ra khỏi Tô Vũ.

Phía sau, Tô Vũ mặc áo bào trắng như tuyết, huyền phù trên không, gương mặt tươi cười nói: “Hai vị đi thong thả, đừng nóng vội! Ta đâu định giết các ngươi, sau khi rời khỏi đây thì hy vọng hai vị nói tốt vài câu cho Tô Vũ ta, ta chỉ giết hơn 1000 người, còn lại không phải do ta giết, là Huyết Hỏa giết...”

Hai người chạy còn nhanh hơn thỏ!

Còn chuyện khác thì hoàn toàn không để ý.

Bọn họ chỉ biết tầng 7 thật sự xảy ra đại sự rồi!

Tô Vũ quá biến thái, thực lực lại mạnh tới bất ngờ. Không biết Tô Vũ làm được bằng cách nào, nhưng bọn họ đều kinh hãi với một sự thật, ấy là Tô Vũ vô cùng trẻ tuổi này có khả năng đã có chiến lực vô địch!

Không thể tưởng tượng nổi!

Những người như Trường Hà có ai mà không mất vô số năm tháng tích lũy để có được thực lực hiện tại, quả nhiên Nhân tộc đáng sợ dọa người.

Chờ bọn họ đi rồi, Lam Thiên mới tò mò hỏi: “Không đuổi theo giết à?”

Tô Vũ lắc đầu, “Không vội, giết được thì giết, không được thì thôi, để bọn họ ra ngoài tuyên truyền cũng được, dù sao người sống không còn nhiều.”

Không còn bao nhiêu người sống!

Dù sao cũng phải để vài kẻ thoát được ra ngoài, gánh vác bớt một chút áp lực cho Nhân tộc đúng không?

Thuận tiện truyền ra chuyện Tô Vũ ta đã tới.

Dù sao mấy người này cũng không biết chuyện ở tầng 7.

Hắn giết lão nhân kia chỉ là để bọn họ biết rõ rằng hắn mạnh đến mức nào.

Đại Tần vương... Đại Tần vương không tới đây!

Hiện tại chỉ còn Huyết Hỏa biết điều này, cho nên nhất định phải giết Huyết Hỏa, như vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ do ta gánh, ít nhất ta có cổ thành làm chỗ dựa.

Nếu không tin tức về Đại Tần vương mà lộ ra ngoài thì sẽ rất phiền toái.

Dù sao chư thiên vạn tộc đã muốn giết ta từ lâu!

Ta quen rồi!

Tô Vũ mỉm cười nhàn nhạt, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm đang ngây dại, hắn lập tức tươi cười xán lạn, tiến lên chào hỏi: “Liễu lão sư, sư tổ, nhớ ta không?”

“...”

Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn vẫn ngơ ngác nhìn hắn.

Chúng ta là những người từng trải!

Khi sư phụ chúng ta là Nhật Nguyệt đã từng đánh vô địch, đánh chết vô địch chân chính, hiện giờ chẳng có mấy cường giả Nhật Nguyệt có thể giết vô địch, có chuyện gì mà chúng ta chưa từng thấy chứ?

Nhưng... Tô Vũ là Lăng Vân đúng không?

Hắn giết chuẩn vô địch nhẹ nhàng như cắt tiết gà vậy, ngươi ăn cái gì, sao đột nhiên lại mạnh thế?

Liễu Văn Ngạn ngơ ngác nhìn hắn, “Đao thứ mấy có vấn đề?”

“...”

Tô Vũ cạn lời, lại nhắc đến chuyện này à?

“Lão sư, đao thứ năm có vấn đề, được chưa, ta là Tô Vũ, nếu không phải thì một ngón tay của ta cũng có thể nghiền chết ngài.”

“...”

Sắc mặt Liễu Văn Ngạn tối sầm, lời này sao nghe kì quái thế?

Ngươi có ý gì?

Ông nhìn Tô Vũ, lại nhìn Lam Thiên, nếu hắn đã đi cùng Lam Thiên thì có lẽ đây là Tô Vũ thật, nhưng Liễu Văn Ngạn vẫn không nhịn được hỏi: “Sao ngươi mạnh quá vậy?”

Tô Vũ tươi cười nịnh nọt: “Có lão sư dạy giỏi thì ta cường đại là chuyện đương nhiên!”

“Nói tiếng người!”

“Khụ khụ, đơn giản thôi, khai 360 nguyên khiếu, thân thể 72 đúc, nguyên khí bát biến... Ta mạnh như vậy không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Bình thường không?

Liễu Văn Ngạn yên lặng nghĩ, thật sự bình thường à?

Cút!

Chẳng bình thường chút nào hết!

Người bình thường không có khả năng làm được những gì ngươi vừa nói.

Ông mệt quá!

Thực lực cường đại là có căn cứ, Liễu Văn Ngạn tính toán một chút, nếu Tô Vũ nói không sai, vậy thì thực lực gia hỏa này quá mức đáng sợ.

“Sao ngươi lại tới tầng 8?”

Liễu Văn Ngạn hỏi tiếp: “Những người khác đâu?”

Tô Vũ cười đáp: “Không sao cả, bọn họ đều ổn lắm. Lão sư, sao ngài với sư tổ chạy loạn như này? Nơi đây rất nguy hiểm! Chuẩn vô địch chết như ngả rạ, vô địch cũng liên tục ngã xuống, hai vị không có việc gì thì chạy đến tầng 8 làm gì?”

“...”

Rốt cuộc ngươi đang khinh bỉ chúng ta hay đang lo lắng cho chúng ta?

Hồng Đàm chỉ muốn đánh người, không muốn nói chuyện.

Liễu Văn Ngạn thì bình tĩnh nói: “Ngươi thì biết cái gì! Tại đây không phải cứ thực lực cường đại là được, dù ngươi mạnh hơn nữa thì có thể so với Bán Hoàng được sao? Ở tầng 8, thực lực không quan trọng, mà thứ quan trọng là quy tắc, là địa vị, là cấp bậc... Ở nơi này ta có quyền hạn cấp 5!”

Liễu Văn Ngạn tỏ vẻ đắc ý: “Không hiểu đúng không? Quyền hạn cấp 5 tương đương với tướng quân phong hào thời đại thượng cổ, biết cái gì là tướng quân phong hào không?”

Bình Luận (0)
Comment