Tô Vũ bĩu môi: “Ta biết, ta hiểu mà! Tướng quân phong hào không phải là không bằng Hầu gia sao? Hồng Mông lão Quy chính là tướng quân phong hào, lão sư đừng quên, ta là thành chủ Hồng Mông thành, quyền hạn cấp 5 không tính là gì...”
Liễu Văn Ngạn sửng sốt, không nhịn được thầm mắng một tiếng.
Má nó!
Ông quên thật nè!
Tô Vũ lại cười nói: “Huống chi ta có quyền hạn cấp 4, không phải cấp 5.”
“Hả?”
Liễu Văn Ngạn sửng sốt, không đợi ông hỏi rõ thì Lam Thiên bên cạnh đã phẫn nộ chất vấn: “Sao ngươi lại có quyền hạn cấp 5? Ta là viện trưởng thư viện Thiên Đạo mà chỉ là cấp 7 đây?”
Cái này...
Liễu Văn Ngạn nhìn thoáng qua Lam Thiên, lúng túng hỏi: “Ngài được Vạn phủ trưởng sắc phong đúng không?”
“Đúng!”
Liễu Văn Ngạn dè dặt đáp: “Hình như Vạn phủ trưởng kế thừa chức vị từ một vị tướng quân tạp hào, nhiều nhất hắn chỉ có thể sắc phong cho ngài cấp bậc thấp hơn. Ta thì trước khi sư phụ chết trận đã giao chức vị ngài ấy kế thừa cho ta, cho nên cấp bậc của ta cao hơn một chút...”
Lam Thiên hậm hực không vui.
Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: “Năm xưa Ngũ Đại kế thừa chức vị một vị tướng quân phong hào ư?”
Liễu Văn Ngạn gật đầu.
Hồng Đàm không để ý mấy chuyện này, ông quan tâm tới vấn đề khác: “Huyết Hỏa thật sự bị thương sao? Đừng nói chuyện nữa, nếu gã thật sự trọng thương thì chúng ta nhanh đi tìm cơ hội giết gã thôi, bằng không đợi gã tìm được cơ duyên ở đây rồi khôi phục thương thế thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!”
Ba người các ngươi còn rảnh rỗi ôn chuyện nữa à?
Còn không mau đi giết Huyết Hỏa đi!
Tô Vũ trấn an: “Sư tổ không cần vội, dù sao chúng ta cũng phải biết rõ quy tắc nơi này đã, thời đại thượng cổ có quá nhiều cường giả chế định quy tắc, chúng ta mà không tìm hiểu kỹ thì rất dễ phạm phải, lúc ấy chết thế nào cũng không biết.”
Điều này cũng đúng.
Hồng Đàm và Liễu Văn Ngạn nhanh chóng thuật lại những gì mình biết. Bọn họ đến đây chủ yếu là muốn tìm đến Văn Vương phủ, có điều khả năng cao là không đi được.
Nghe nói Văn Vương phủ ở vòng sâu nhất, dựa theo quy tắc thì quyền hạn cấp 4 của hắn có thể tiến vào khu vực cấp 1, nhưng chỉ được tiến vào, không có nghĩa là được hành động lộn xộn ở đó.
Trên thực tế, chỉ cần vượt qua khu vực cấp 4 thì hắn đã gặp vô số phiền toái.
Chỉ cần bất cẩn một chút liền xong đời.
Tô Vũ yên lặng lắng nghe, ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
Dựa theo cách nói của bọn họ, Tô Vũ hoạt động trong khu vực Hầu phủ sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, không chủ động tìm phiền toái thì quy tắc sẽ không làm gì hắn, nhưng một khi ra khỏi khu vực Hầu phủ thì phải hết sức cẩn thận.
“Ta hiểu rồi.”
Tô Vũ lại hỏi: “Lão sư, các ngài có biết thanh âm nói chuyện khi vào cửa là lực lượng quy tắc hay là người sống không?”
“Cái này thì ta không rõ.”
Liễu Văn Ngạn kể lại: “Năm xưa sư phụ ta đã từng tới tầng 8, nhưng lúc ấy thực lực ông không quá mạnh, không thể thăm dò rõ ràng, vấn đề thủ vệ là quy tắc hay là người sống thì ông cũng không có thực lực tra xét.”
Diệp Bá Thiên đã từng tới tầng 8!
Chuyện này không tính là kỳ quái.
Chỉ có một vấn đề, Tô Vũ nhận ra rằng nếu không phải người có thực lực Nhật Nguyệt thì rất khó đi lên tầng 8, Diệp Bá Thiên đi lên thế nào?
Hoặc là nói, khi ông tới đây thì đã là Nhật Nguyệt rồi ư?
Diệp Bá Thiên tới đây vào thời điểm nào?
Rất ít người dưới Nhật Nguyệt dám đi lên tầng 8, nếu lên rồi thì cũng hiếm ai có thể sống sót rời đi, lá gan của Ngũ Đại quả nhiên không nhỏ!
Kỳ thật Tô Vũ không muốn thăm dò nơi đây lắm.
Bởi vì tầng 8 quá nguy hiểm!
Hiện tại hắn muốn rời đi hơn, mục đích chủ yếu hắn lên đây là tìm hai người Liễu Văn Ngạn, bây giờ đã tìm được rồi, tốt nhất là có thể giết chết Huyết Hỏa để bịt miệng gã, không giết được... Vậy quên đi.
Nhưng hình như lão sư và sư tổ hắn có ý định nào đó.
Tô Vũ bèn hỏi: “Lần này lão sư đi lên chỉ để tìm đồ thôi ư? Ngài muốn tìm di vật của Văn vương à?”
Liễu Văn Ngạn giải thích: “Cũng không hẳn, chủ yếu là muốn tìm xem có pháp môn thăng cấp vô địch hay không, pháp môn thăng cấp của Văn Minh Sư.”
Ông nói với Tô Vũ: “Dù sao mạch chúng ta cũng không đi theo thân thể đạo...”
Tô Vũ gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đều là người đọc sách, vẫn nên đi Văn Minh đạo thì hơn, Chiến Giả đạo tiến bộ quá đơn giản, không có tính khiêu chiến chút nào, hiện tại ta đã đánh bạo được vô địch rồi!”
“...”
Má nhà ngươi!
Cút ngay!
Liễu Văn Ngạn rít gào trong lòng, ngươi cút cho ta!
Biết ngay là nói chuyện với tiểu tử khốn kiếp này rất đau tim mà, khó chịu thật!
Chúng ta không đi thân thể đạo, một mặt là vì thân thể quá yếu, một mặt khác, thân thể đạo phải phụ thuộc vào tài nguyên, biết kiếm đâu ra? Trong khi Văn Minh đạo ở nhiều thời điểm phải xem ngộ tính, lực lĩnh ngộ, tài nguyên tiêu hao ít hơn nhiều.
Thần văn thăng cấp hay phác họa phần lớn dựa vào ngộ tính và cơ duyên, rất khó tiến bộ bằng cách dùng tài nguyên.
Nếu có thể nước chảy thành sông, vậy tiêu hao sẽ rất thấp.
Tô Vũ thì khác, trường hợp của hắn chỉ là thiểu số, tiểu tử này tiêu hao vô số tài nguyên, đắp nặn thân thể tới tình trạng hiện tại, chỉ có thể nói rằng... Có tiền thì có quyền tùy hứng, hơn nữa thiên phú của hắn cũng rất mạnh.
Tuy rằng thân thể đạo đơn giản hơn một chút, nhưng Tô Vũ khác với mọi người, hắn khai khiếu và đúc thân đều tới cực hạn, là cực hạn gần như không ai có thể vượt qua.
Dù ở thời đại thượng cổ cũng có người khai chu thiên khiếu, nhưng kẻ đồng thời khai chu thiên khiếu và đúc thân 72 lần thì hẳn là không có ai.
Thân thể 72 đúc, Nhân tộc vốn không thể hoàn thành.
Thực Thiết 72 đúc, cái tên nói lên tất cả.
Tô Vũ phì cười, thôi không đả kích lão sư của mình nữa, hắn nói: “Vậy đi tìm thôi, nhưng tốt nhất là lão sư và sư tổ nên đi xuống, ta sẽ tự tìm xem, trên này rất nguy hiểm, tầng 7 thì an toàn hơn một chút.”
Liễu Văn Ngạn nhíu mày, “Thêm người thêm phần sức, ta và sư tổ ngươi sẽ không kéo chân sau, nếu gặp phiền toái thì ngươi đừng quan tâm chúng ta là được.”
Tô Vũ thở dài, “Nói thì nói vậy, nhưng tới lúc các ngài gặp chuyện ta có thể mặc kệ sao? Một đống tuổi rồi, sao ngài nói chuyện thiển cận thế?”
“...”
Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi ghét bỏ chúng ta quá yếu!
Liễu Văn Ngạn thầm mắng, lão phu đã Nhật Nguyệt tứ trọng rồi, vốn còn tính khi nào ra ngoài, gặp được Tô Vũ thì sẽ khoe với hắn: Ngươi có sợ không?
Hiện tại ấy à... Thôi đừng nhắc đến thì hơn!
Quá đả kích!
Lam Thiên đang quan sát vài thứ, lúc này y nghiêng đầu cười nói: “Đi thôi tiểu tử! Đừng lãng phí thời gian với hai gia hỏa này nữa! Có lẽ quyền hạn của Huyết Hỏa không cao, ta đoán gã sẽ đến phủ đệ Ma tộc! Ta quan sát nãy giờ rồi, những phủ đệ này phân bố rất có quy luật! Bên kia ma khí dày đặc, hẳn là khu vực của Ma tộc, đi thôi!”
Tô Vũ nhìn về phía hai người Liễu Văn Ngạn: “Lão sư, nếu các ngươi không chờ ta tại đây thì tìm chỗ trốn đi, ta đi xử lý Huyết Hỏa xong sẽ trở về, còn bảo vật thì lần này không được lần sau lại đến, đừng nóng vội!”
Dứt lời, Tô Vũ liền hé lộ một bí mật: “Nhanh ấy mà, với người khác thì Tinh Vũ phủ đệ 10 năm mới mở một lần, nhưng nếu ta có đủ thực lực thì có thể mở ra bất cứ lúc nào, không cần vội vã nhất thời, dù sao hiện tại còn chưa tới thời điểm cấp bậc Văn Minh Sư thăng cấp.”
Hai người kinh ngạc, có thể tiến vào bất kỳ lúc nào ư?
Bọn họ không hỏi nhiều, Liễu Văn Ngạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi hãy cẩn thận, dù sao Huyết Hỏa cũng là cường giả vô địch đỉnh cấp, dù gã đã bị thương thì cũng không dễ giết! Bảo vật có thể lấy bất cứ lúc nào, ngươi nói đúng, ta và sư tổ ngươi sẽ không thêm phiền, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, đừng tới gần hội nghị đình!”
“Vì sao?”
“Không biết, sư phụ ta từng dặn như vậy, ta chỉ nhớ kỹ lời ông ấy nói, còn cụ thể vì sao thì năm đó ta không hỏi.”
“Được rồi!”
Tô Vũ không nhiều lời, hắn và Lam Thiên bước lên bạch ngọc đại đạo.
Đợi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt mình, Liễu Văn Ngạn mới u oán nói: “Má nó, tiểu tử này... Sư đệ, có phải chúng ta lại mất mặt rồi không?”
Hồng Đàm gật đầu, thở dài, “Không sai, trước kia ít nhất còn áp chế được một chút, hiện tại thì... Sư huynh, ta cảm thấy chúng ta nên ở bên ngoài tùy tiện tìm chút cơ duyên, tăng cường thực lực, còn lại thì đừng nghĩ nữa, tốt nhất đừng gây ảnh hưởng tới Tô Vũ.”
Ngẫm lại hai người bọn họ ở đây cẩn thận sờ soạng nửa ngày, Tô Vũ người ta vừa đến, ha hả, sờ soạng là gì?
Ta vô cùng cường đại!
Ta đi đâu cũng được!
Ta đã giết một vị chuẩn vô địch, bây giờ ta còn chuẩn bị đi giết Huyết Hỏa Ma vương!
Ta không có thời giờ chậm rãi thăm dò như các ngài!
Liễu Văn Ngạn lộ vẻ bi ai, càng lúc lại càng không bằng đồ đệ nhà mình. Aiiz, đành vậy, nghe lời sư đệ, thăm dò quanh đây thôi.