Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2258 - Chương 2258: Suy Nghĩ Không Giống Người Bình Thường

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2258: Suy Nghĩ Không Giống Người Bình Thường
 

Tô Vũ không thèm quản chuyện bên ngoài Dược Hương Điện.

Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt dược đỉnh.

Huyết Hỏa Ma vương đã giải khai cấm chế, thế nên Lam Thiên có thể thuận lợi bay vào, vừa vào trong liền tủi thân trách móc: “Tiểu A Vũ, vừa rồi ngươi đánh ta đấy, ngươi biết không?”

Tô Vũ gật đầu, “Ta có cảm nhận được, xin lỗi tiền bối, lần sau sẽ không đánh ngài nữa, ban nãy chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Tiểu A Vũ thật tốt!”

Tô Vũ nhún vai, hiện tại cảnh giới chịu đựng của hắn đã tăng một bậc, nghe y dùng giọng điệu nhão nhẹt nói thế mà cũng không nổi da gà.

Lam Thiên chỉ oán giận một câu cho sướng miệng rồi thôi, hiện tại Tô Vũ lại mới vừa thăng cấp, lực lượng tràn ra lợi hại tới nỗi khiến y cũng cảm thấy e ngại.

Lam Thiên nhìn thoáng qua dược đỉnh trước mặt, hít hà một hơi, đoạn nói: “Nhiều năm như vậy mà đỉnh Huyết Ma đan vẫn còn! Quả nhiên ngươi có đại khí vận, nếu Huyết Hỏa Ma vương mà dùng thì chắc chắn gã có thể khôi phục sáu thành thương thế trở lên, khi đó muốn giết ngươi chẳng có gì khó khăn!”

Tô Vũ gật đầu, hắn thừa nhận.

Chỉ cần hắn đến chậm một bước, có lẽ Huyết Hỏa Ma vương đã có thể phá vỡ cấm chế rồi dùng đan dược, khôi phục một phần thực lực, lúc ấy gã muốn đánh chết Tô Vũ thật sự không khó!

Lam Thiên nhìn một hồi, ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng hỏi: “Cái kia... Đưa ta một viên được không?”

“Ngài muốn dùng cái này à?”

“Không phải ta, là Thiên Thánh cần. Lần trước hắn bị thương không nhẹ, ngươi nghĩ hắn cũng biến thái như ngươi, bảo vật một đống, dưỡng thương mấy ngày liền khôi phục à?”

Cũng đúng!

Lần trước Vạn phủ trưởng giết 2 vị vô địch, thần văn kích nổ gần hết, thân thể bị thương nặng, quả thật rất cần đan dược chữa thương.

“Một viên đủ không?”

“Tàm tạm!”

Lam Thiên dè dặt: “Tiểu A Vũ, ngươi đáp ứng à?”

Tô Vũ phì cười, “Việc nhỏ thôi mà, phủ trưởng bị thương, chữa thương cho ngài ấy là điều nên làm.”

Dứt lời, hắn lại hỏi: “Ngài cảm thấy 8 viên đan dược còn lại có thể giúp Đại Tần vương khôi phục thương thế không?”

“Khó! Nhưng quá khứ thân có thể cường đại hơn, còn có thể khôi phục đến thực lực lúc trước, tiếp cận Vĩnh Hằng cửu đoạn...” Lam Thiên phán đoán. “Hẳn là được! Hơn nữa nếu hắn lấy được Quy Nguyên đao, vậy thì dù thực lực kém hơn trước thì cũng không quá lớn, đương nhiên thực lực bảo mệnh sẽ không bằng trước, tam thân hợp nhất lợi ở chỗ có thể chết ba lần, hiện tại hắn chỉ có thể chết một lần!”

“Đại Tần vương có thể đúc lại tam thân, nhưng cần ít nhất hai đóa Cửu Diệp Thiên Liên, một đóa khôi phục một thế thân. Ta thấy vạn giới hiếm có bảo vật như vậy để giúp hắn khôi phục, hoặc là có thể học theo Ma Hoàng...”

Tô Vũ trực tiếp ngắt lời: “Vậy cứ để ông ấy ‘độc thân’ đi, nếu học theo Ma Hoàng thì danh dự một đời sẽ bị hủy trong chốc lát!”

Hắn tình nguyện để Đại Tần vương không khôi phục cũng không hy vọng ông chọn dùng thủ đoạn cấy dưỡng thế thân lên thiên tài bổn tộc.

Nếu ông ấy thật sự dùng thủ đoạn này... Tô Vũ sẽ khinh thường ông!

Lam Thiên không cho là đúng, “Khó nói lắm, biết đâu lại có người nguyện ý hi sinh, đâu phải ngươi không biết!”

Tô Vũ gật đầu, không nhiều lời.

Đúng là có khả năng này!

Thôi, đây không phải là chuyện hắn nên quan tâm. Tô Vũ quay về với dược đỉnh, giơ tay chộp một cái, trên dược đỉnh lóe lên 140 đạo kim văn!

Thiên binh!

Thiên binh đỉnh cấp!

Thậm chí đã sinh ra một chút ý thức, lúc bấy giờ nó đang điên cuồng giãy giụa.

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên lấy ra Văn Minh Chí, Lam Thiên thấy vậy thì vội can: “Đừng, đây chính là Thiên binh đỉnh cấp, thứ này để Đại Tần vương dùng cũng được, cây thương của Đại Tần vương chưa chắc đã lợi hại bằng nó đâu...”

Nó vốn thuộc về một vị tướng quân, có thể là cường giả Vĩnh Hằng cửu đoạn, còn bị địa hỏa nung mười vạn năm, vô cùng cường hãn!

Tô Vũ muốn hủy hoại cái đỉnh này ư?

Tô Vũ gạt đi: “Binh khí không nghe lời thì giữ lại cũng vô dụng! Lúc trước Văn Minh Chí không nghe lời, ta còn định bỏ luôn, binh khí sao có thể đảo khách thành chủ chứ? Dùng tốt thì mới là binh khí tốt, dùng không thuận thì dù binh khí mạnh tới cỡ nào cũng chỉ là tai họa!”

Kẻ điên!

Lam Thiên lại bởi vì mình không đủ điên cuồng và biến thái mà cảm thấy không hợp với Tô Vũ.

Má nhà ngươi!

Đỉnh này thật sự rất tốt đấy!

Đừng như vậy!

Cũng may y không phải Đan sư, không thì hiện giờ đã phải điên cuồng khóc lớn, đây có thể là dược đỉnh mạnh nhất vạn giới, vậy mà ngươi lại muốn phá hủy nó?

Hình như đại đỉnh cảm nhận được tâm tư Tô Vũ, biết Tô Vũ muốn phá hủy mình để đút cho quyển sách kia ăn, nó bỗng nhiên run rẩy, nhanh chóng thu nhỏ lại, long lanh trong suốt, tinh tế nhỏ xinh, giống như đang lấy lòng Tô Vũ...

Tô Vũ sửng sốt, nhất thời lạnh lùng nói: “Một kiện binh khí mà lại biết nghiền ngẫm dụng ý của chủ nhân, thứ này không tốt, phải hủy đi thôi!”

“...”

Sao suy nghĩ của ngươi không giống người bình thường chút nào vậy?

Lam Thiên bất lực câm nín!

Dược đỉnh phản kháng, ngươi muốn hủy diệt nó đã đành.

Bây giờ dược đỉnh thần phục rồi nhưng ngươi vẫn to mồm đòi phá nó đi.

Từ bao giờ mà làm binh khí cũng khó như thế?

Văn Minh Chí ngoan ngoãn lơ lửng trên không.

Chủ nhân của nó rất nóng tính, tốt nhất là đừng tùy tiện khiêu khích!

Dù binh khí tốt đến đâu thì chủ nhân cũng dám phá hủy, không dùng được thì thà hủy bỏ.

Tô Vũ đang muốn hạ độc thủ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, hắn cầm dược đỉnh lên ngắm nghía, lẩm bẩm nói: “Thiên binh thượng cổ, đưa cho Triệu lão sư dùng có được không nhỉ?”

Lúc trước hắn lấy được thuật đúc binh thượng cổ, giờ có thêm Thiên binh thượng cổ đỉnh phong này nữa, lão Triệu mà dùng thì có tấn cấp lên Thiên Binh sư được không?

Tô Vũ sờ cằm, chà, quá thích hợp.

Thứ tốt!

Lão Triệu mà không cần thì có thể đưa cho lão Liễu, lão Liễu có thể cầm đi lấy lòng Ngô Nguyệt Hoa – một trong ba vị sư nương của mình!

Bà chính là Luyện Đan sư!

Đối với Luyện Đan sư mà nói, đây chính là chí bảo trong chí bảo!

Không nghĩ nhiều, Tô Vũ mở dược đỉnh ra, một cỗ hương khí mãnh liệt phun trào, 9 viên đan dược muốn bay đi nhưng đều bị Tô Vũ nhanh chóng bắt lấy, hắn kiềm giữ chúng nó trong dược đỉnh, chỉ lấy một viên ra bỏ vào trong một cái hộp ngọc rồi đưa qua cho Lam Thiên.

“Tiền bối cần không? Phủ trưởng dùng một viên để chữa thương, ngài thì sao?”

“Ta á?”

Lam Thiên cười tủm tỉm, “Ta không cần! Ta chỉ cần thi thể, lần sau ngươi đừng đoạt thi thể với ta là được. Chúng ta đồng hành thì chỉ là oan gia, lần sau ta ra ngoài giết người, ngươi đừng đi cùng ta!”

Hai người bọn họ quả thật không nên đồng hành!

Tô Vũ cạn lời, quả thật vậy, nếu có thi thể thì cả hắn và Lam Thiên đều muốn!

Hắn muốn dung nhập vào Văn Minh Chí, còn Lam Thiên trực tiếp luyện hóa thành phân thân, quả thật không thích hợp hành động cùng nhau, dễ xảy ra xung đột.

“Được, lần sau không đi cùng nhau nữa!”

Bình Luận (0)
Comment