Tô Vũ lấy bảo vật, sau đó đi ra ngoài, trong không trung, có vẻ lực lượng quy tắc còn muốn ngưng tụ, Tô Vũ không thèm nhìn nhiều.
Hắn bay thẳng ra khỏi Dược Hương Điện, Lam Thiên gọi với theo: “Ngươi định đi đâu?”
“Đi thôi, sớm rời khỏi đây, ta phải về cổ thành!”
“Hả?” Lam Thiên ngây ngẩn: “Ngươi nghiêm túc à?”
Tô Vũ không quay đầu lại nói: “Hiện tại có tìm hiểu các bí mật cũng chẳng để làm gì! Có được lợi ích thì cũng vô dụng với ta! Ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây nhân lúc Tinh Vũ phủ đệ còn chưa chính thức phong bế, trở về thông qua Tử Linh giới, tranh thủ về tới cổ thành trước khi nơi này mở ra. Vả lại về trước thì còn có thể kịp chuẩn bị. Có lẽ sẽ xử lý được thêm một mớ người!”
Tô Vũ cười ha hả: “Tiền bối có thể ở lại thêm mấy ngày, chờ tới thời khắc cuối cùng rồi hẵng rời đi! Ta thì không được, ta đi trước, khi bọn họ đều cho rằng ta đang ở bên trong thì ta đã ở bên ngoài, hung hăng đâm sau lưng bọn họ một nhát!”
Tô Vũ vui vẻ nói: “Bảo vật động nhân tâm, đáng tiếc ta lại không coi trọng! Sớm muộn gì nơi này cũng là của ta! Ta sẽ còn trở lại đây. Kể cả cái gọi là vạn giới cung, rồi sẽ có ngày ta quang minh chính đại mà bước chân vào, thậm chí là tầng 9! Nơi này có rất nhiều bí ẩn, nhưng bây giờ thực lực còn yếu, có tìm ra được cũng để làm gì đâu?”
Tô Vũ nhìn bầu trời: “Có lẽ thủ vệ là người sống, là đại lão thượng cổ, nhưng ta nghĩ có lẽ kẻ đó cũng bị quy tắc hạn chế!”
Tô Vũ cười: “Chỉ sợ con người có lòng tham, có sự tham lam! Ta đã thu hoạch những thứ mình cần, ta phải đi rồi, không thì đến thời khắc cuối cùng mới đi, ta sợ hang ổ của mình cũng bị san phẳng!”
Đúng vậy, hắn phải đi.
Lợi ích lấy được đều đã lấy!
Bây giờ hắn muốn đến Tử Linh giới để tìm Hà Đồ, tìm nơi đã truyền tống y đến đây, thu hoạch chỗ tốt cuối cùng, vậy thì tất cả sẽ viên mãn!
Những thứ ở đây sẽ không chạy được!
Mười vạn năm qua, thứ có thể bị lấy đi thì người khác đã cầm đi, thứ không thể lấy đi thì sớm hay muộn cũng sẽ là của ta!
Phía sau, Lam Thiên thật sự không ngờ, y lẩm bẩm: “Tô Vũ... Ngươi mà không thành công thì quá vô lý!”
Thực lực Tô Vũ tăng mạnh, quyền hạn cũng cao, vậy mà hắn chỉ giết Huyết Hỏa xong liền rời đi!
Tô Vũ rất có tham vọng, nhưng tính cách lại không tham lam!
Tô Vũ phì cười, đoạn nói: “Tiền bối, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí! Có lẽ có người cảm thấy ta nhát gan, nhưng không sao cả, ta đi trước đây, tiền bối thích thì cứ ở lại chơi thêm, dù sao Trường Hà cũng không làm gì được ngài! Ngài đừng nói ta đã đi rồi là được...”
Dứt lời, Tô Vũ liền quay người đi thẳng.
Có lẽ Tinh Nguyệt đang sốt ruột chờ, phải mau chóng mang nàng trở về Tử Linh giới, không đi thông đạo truyền tống mà là đi thông đạo Tử Linh, hiện giờ thực lực Tô Vũ đã cường đại hơn, nhờ thế mà cũng tự tin thêm vài phần.
Thực lực ta thế này, Tử Linh quân chủ tầm thường mà xuất hiện thì ta hoàn toàn có thể một quyền đấm chết!
. . .
Tô Vũ xé rách hư không, rời khỏi tầng 8.
Hắn đi rất dứt khoát, không hề chần chờ.
Lam Thiên còn đang ở tầng 8, những người khác thì không biết hắn đã rời đi, có lẽ bọn họ trốn hắn còn không kịp, nào dám trêu chọc Nhân tộc, làm vậy chẳng khác gì chán sống!
Cho nên hắn rất yên tâm, dù Liễu Văn Ngạn và Hồng Đàm không rời đi thì hắn cũng không lo lắng.
Không sao cả!
Mọi người đều có cơ duyên của riêng mình, hắn đi rồi, có lẽ sư tổ và lão sư sẽ gặp được cơ duyên của chính mình.
Khi hắn xé rách không gian rời đi, trong đại điện tiếp dẫn tầng 8, một hư ảnh hiện lên nhìn bóng dáng Tô Vũ hồi lâu, ánh mắt có chút khác thường, sau đó biến mất!
Gia hỏa quyền hạn cấp 4, giết địch nhân xong liền đi, tính tình quả quyết như vậy, nếu hắn mà không chết thì sớm muộn gì cũng làm nên một phen thành tựu.
Nhân tộc!
Tiểu gia hỏa đáng sợ!
. . .
Tầng 7.
Tinh Nguyệt tưởng còn lâu Tô Vũ mới quay lại, vì thế nàng thoải mái nằm trên mặt đất, đến khi cảm nhận được Tô Vũ tới gần thì nàng giật nảy mình, lập tức nhảy lên!
Tô Vũ đã tới trước mắt!
Tinh Nguyệt phẫn nộ!
Ngươi... Đáng chết!
Ngươi thấy ta nằm trên mặt đất rồi!
Tô Vũ tươi cười bảo: “Quân chủ đại nhân vĩ đại, đi thôi, đến tầng 6 một chuyến, tìm Đại Tần vương đưa vài thứ, sau đó thì chúng ta đi vào thông đạo Tử Linh, mang thủ hạ đến giới vực của ngài nhìn xem!”
Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: “Tô Vũ, đừng càn rỡ!”
Tô Vũ lộ vẻ mặt hòa ái, thánh quang tràn lan: “Hỡi quân chủ vĩ đại, thuộc hạ đã rõ!”
Tinh Nguyệt có chút hoảng hốt, sao bỗng dưng tên này nhìn thuận mắt thế?!
Nàng cứ thế ngơ ngác đi theo Tô Vũ đến lối vào tầng 7, dọc đường đi, nàng cứ luôn tự hỏi vì sao trông Tô Vũ lại có vẻ thiện lương như vậy?
Có phải ta quá hung dữ với hắn rồi không?
Hắn là người tốt mà!
Tinh Nguyệt yên lặng nghĩ, đúng, người tốt, không phải người tốt thì sao ta lại có cảm giác thân cận như vậy được!
. . .
Giờ phút này tầng 7 không còn ai, Tô Vũ không định đến tìm đám người Bạch Phong.
Có Vân Trần ở đó bảo hộ bọn họ, lúc nên ra ngoài thì sẽ ra thôi.
Hiện tại trừ nhân tố không ổn định là lão Chu thì còn lại mọi thứ đều an toàn, có điều phải đề phòng Tử Linh đi ra từ thông đạo Tử Linh, chờ nơi này khôi phục bình tĩnh, nếu không có lực lượng quy tắc trấn áp lần nữa thì về sau tầng 7 chính là thiên đường của Tử Linh!
“Còn may bọn chúng không đến được tầng 8, nơi đó có thủ vệ canh giữ!”
Tô Vũ thầm nghĩ, mau chóng đi tới lối vào tầng 7.
Hắn xé rách thông đạo, bay xuống tầng 6.
Xé rách thông đạo cần đủ thực lực, hiển nhiên là thực lực Tô Vũ lúc này đã đủ rồi.
. . .
Tầng 6.
Khi Tô Vũ xé rách thông đạo đi ra, mọi người đang tĩnh dưỡng đều nhìn về phía cửa thông đạo, có chút cảnh giác.
Ai tới đây?
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tô Vũ bạch y như tuyết, cũng thấy Tinh Nguyệt tử khí sôi trào.
Vài người người cảm thấy khác thường.
Tô Vũ và Tử Linh này... Quan hệ không tồi.
Các Tử Linh khác đều đi hết, chỉ còn lại vị này.
Đây là vị Tinh Nguyệt quân chủ đã thay đổi Tô Vũ sao?
Từ bao giờ người sống và người chết có thể ở chung hòa hợp như vậy?
Chu Thiên Phương phá không lao tới, dừng trước người Tô Vũ, cười hỏi: “Huyết Hỏa chết rồi à?”
“Đúng vậy.”
Tô Vũ mỉm cười chắp tay, “Chết rất dứt khoát, dựa theo động tĩnh này thì vị Thiên bộ kia có khả năng chưa chết, nhưng không phát hiện tung tích của lão ở tầng 7, hình như cũng không ở tầng 8, không biết là vào Tử Linh giới hay đã biến mất trong thời gian thông đạo, tóm lại có lẽ không thể quay về vạn giới trong chốc lát được!”
Mặc kệ là đi đâu, dù sao cũng không thể trở lại vạn giới một cách dễ dàng.
Đặc biệt là Tử Linh giới, trừ khi đi ngang qua thông đạo cổ thành, nhưng nếu thế thì phải được Tô Vũ đáp ứng!
Tô Vũ không đáp ứng thì lão có thể chạy đi đâu?
Tô Vũ không nhiều lời, mau chóng bay đến chỗ Đại Tần vương.
Đại Tần vương đang khoanh chân ngồi, ông mở mắt nhìn Tô Vũ, Tô Vũ không nói nhiều, hắn mở dược đỉnh ra, 8 viên đan dược lại nhanh chóng bay múa vòng vòng bên trong dược đỉnh.
Dược hương nồng đậm làm tất cả cường giả đều không nhịn được nhìn về phía đó.
Ánh mắt Đại Tần vương khẽ động.
Tô Vũ mỉm cười, “Xem như ta tặng cho lãnh tụ của Nhân tộc! 8 viên đan dược này hẳn là đủ cho tam thân của Tần vương bệ hạ khôi phục không ít, thậm chí khôi phục đến cửu đoạn, nếu có Quy Nguyên đao tương trợ thì chưa chắc đã yếu hơn trước đây! Chỉ là ít đi hai cơ hội sống lại...”
Tô Vũ lại nói: “Hy vọng Tần vương bệ hạ đừng học theo Ma Hoàng! Trước khi chết Huyết Hỏa đã nói với ta, dù là chủng tộc nào, dù là cường giả nào quật khởi thì đều không ký thác hy vọng vào việc hy sinh đời sau!”
“Ngay cả Ma tộc cũng hiểu đạo lý ấy, ta tin tưởng Tần vương bệ hạ cũng hiểu!”
Tô Vũ đóng dược đỉnh lại, đưa cho Đại Tần vương, hắn hơi khom người, đoạn nói: “Xem như Tô Vũ ta dâng hiến chút lực lượng vì đồng tộc, hy vọng bảo vật này sẽ hữu dụng cho cả chủng tộc mà không phải chỉ vì một cá nhân.”
Chủng tộc, cá nhân.
Đại Tần vương là cá nhân, nhưng ông cũng đại biểu chủng tộc.
Ý tứ của Tô Vũ rất rõ ràng, ngài đại biểu cho chủng tộc, ta hiếu kính ngài, kính người anh hùng thủ vệ Nhân tộc.
Nếu ngài quên mất bản tâm, vậy thì ngài không có tư cách nhận số bảo vật đó.