Tinh Nguyệt nói: “Tử Linh hiếm khi đi đến thiên hà hay lãnh địa khác, bởi vì không biết sẽ có Tử Linh cường đại đột nhiên sống lại hay không, cũng không biết có thể bị Tử Linh thiên hà cắn nuốt hay không. Còn ngươi, ngươi vừa đến đó chắc chắn sẽ bị hóa thành Tử Linh!”
Đáng sợ như vậy à?
Được rồi, ta chỉ muốn thử khiêu chiến xem mình có thể chống đỡ hay không thôi.
Tô Vũ nhìn đông nhìn tây, khung cảnh trước mắt chỉ có một màu xám xịt khiến hắn hơi thấy áp lực.
Cảnh vật hoang vắng tang thương.
Mặt đất là màu đen!
Tô Vũ dậm chân, mặt đất không chút sứt mẻ, dường như vô cùng kiên cố, dưới đất cũng có tử khí tràn ra nhè nhẹ.
Tô Vũ muốn đào chút đất lên xem nó là vật chất gì.
Vừa định ngồi xuống đào, Tinh Nguyệt đã quát: “Đừng lộn xộn! Trong Tử Linh giới, đất đen là để bảo hộ Tử Linh, nếu bị đào đi thì sẽ xảy ra phiền toái lớn!”
“Phiền toái gì?”
“Không biết.”
“Hả?”
Tô Vũ cạn lời, ngươi không biết ư?
“Bởi vì không giống nhau!”
Tinh Nguyệt lạnh nhạt: “Có lúc ngươi sẽ đào được một Tử Linh cổ xưa đang say ngủ; có lúc lại là khí tức ăn mòn được cả tử khí; hoặc là đào ra cả một lời nguyền rủa...”
Tô Vũ câm nín, dưới đất phức tạp vậy sao?
Ra đường không biết chuyện, vẫn nên nghe theo lời người già thì hơn, tránh bị chịu thiệt.
Tô Vũ mất đi tâm tư nghiên cứu, dù sao hắn cũng không phải đám người Ngô Lam Bạch Phong, vì làm nghiên cứu mà chỗ nào cũng dám đào.
Tô Vũ tính toán một chút, hôm nay đã là ngày thứ 20 kể từ khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra.
Tốt nhất là hắn phải về tới cổ thành trước ngày 30, dành thời gian để đặt vài cái bẫy!
Khi các ngươi cho rằng ta đang ở bên ngoài, ta lại ở bên trong; khi các ngươi nghĩ ta đang ở bên trong thì ta lại ở bên ngoài...
Các ngươi muốn chặn ta, ta dẫn người diệt hết các ngươi!
Bấy giờ Tô Vũ không có hứng thú thăm dò Tử Linh giới, năng lực đến đâu lo việc đến đó, thời đại thượng cổ có vô số người đã chết, ai biết ở đây có Hoàng hay không, dù không có thì Tử Linh giới cũng có không ít Hợp Đạo.
Thời đại thượng cổ, Hầu gia đều là Hợp Đạo, một vài vị tướng quân phong hào cũng là Hợp Đạo!
Những người kia mà hóa thành Tử Linh, dù không khôi phục hoàn toàn thì dư sức nghiền áp Tô Vũ.
Tô Vũ nói: “Đại nhân, có biện pháp tìm Hà Đồ không?”
“Có!”
Tô Vũ vui mừng.
Hóa ra có biện pháp thật này.
Vừa nghĩ vậy, bỗng một tiếng thét bén nhọn vang lên: “Hà Đồ! Ra đây!”
“...”
Má nó!
Tô Vũ dại ra.
Đây là biện pháp mà ngươi nói à?
Hắn nhanh chóng đứng dậy, thái độ đoan chính né ra phía sau lưng Tinh Nguyệt.
Ta đệt, Tinh Nguyệt đúng là kẻ điên.
Tử Linh giới các ngươi tìm người đều tìm như vậy sao?
Mà Tinh Nguyệt lại rất vừa lòng!
Đúng, tìm như vậy đấy!
Không thì còn biết tìm bằng cách nào?
Chẳng lẽ tìm tòi tra xét từng tấc đất chắc?
Toàn bộ Tử Linh giới, Tinh Nguyệt còn chưa thăm dò được bao nhiêu, ai biết Hà Đồ đã chạy đi đâu, Hà Đồ còn không phải Tử Linh quân chủ bình thường chỉ biết ở yên một chỗ không nhúc nhích, gia hỏa kia thường xuyên ra ngoài lôi kéo người, chạy đến nhiều nơi.
Còn nữa, ai biết Hà Đồ đã chết hay chưa?
Phải xem quanh đây có Tử Linh nào khác hay không để còn hỏi tình huống.
. . .
“Hà Đồ, ra đây!”
Tiếng kêu to không ngừng vang vọng Tử Linh giới.
Hà Đồ đang lừa dối thủ hạ chợt giật mình, hình như y nghe thấy có tiếng gọi mình. Y cẩn thận lắng nghe, ngạc nhiên lẩm bẩm: “Thác Phạt, có phải Tinh Nguyệt đang gọi ta đúng không?”
Thác Phạt không nghe rõ, cũng không quá quan tâm, trầm giọng nói: “Hà Đồ, đừng nói sang chuyện khác, ngươi muốn chúng ta đến quốc gia của ngươi thì cũng được thôi, nhưng ngươi phải nhường Tử Linh thiên hà ra...”
Hà Đồ cạn lời!
Ta đang hỏi thật mà ngươi nghĩ ta đánh trống lảng à?
Ta nghe thấy có âm thanh gọi ta!
Tinh Nguyệt ư?
Nàng ta chưa chết sao?
Có lẽ thật sự chưa chết, Tinh Nguyệt đã cấu kết cùng Tô Vũ, hình như khi Tô Vũ rời đi đã mang nàng ta theo. Xem ra biến động trong Tinh Vũ phủ đệ kết thúc rồi.
Lần này y có chút thất vọng.
Cơ duyên xảo hợp khiến y đến được Tinh Vũ phủ đệ, vốn tưởng rằng có thể chế tạo ra một đại quân ở đây, nào ngờ cả đám lại chết hết!
Giờ phút này, y lại cẩn thận lắng nghe.
Một lát sau, y nói: “Ta đi xem sao, hình như Tinh Nguyệt tới đây thật rồi!”
Dứt lời, y lập tức biến mất.
Mấy vị Tử Linh quân chủ thấy y chạy thì chần chờ một chút, cuối cùng cả đám đều nhanh chóng bám theo.
. . .
Tô Vũ đang đi theo Tinh Nguyệt.
Tinh Nguyệt vừa đi vừa nói: “Có khả năng Hà Đồ đã chết, ta thấy chúng ta nên trở về Tinh Hồng cổ thành thôi!”
“Không được, ta phải tìm một nơi!”
“Hừ!”
Tinh Nguyệt không vừa lòng, nhưng nếu không đi cùng hắn thì Tô Vũ sẽ hút cạn tử khí của mình, vậy cũng rất phiền toái.
Hy vọng Hà Đồ còn sống!
Tô Vũ không nói nhiều, tiếp tục đi theo nàng, dọc đường chẳng có gì cả, toàn bộ Tử Linh giới giống như một bãi tha ma, cực kỳ hoang vắng, ngay cả mấy đầu Tử Linh nhỏ yếu cũng không có.
Dựa theo lời Tinh Nguyệt thì trong tình huống bình thường, khắp Tử Linh giới có không ít Tử Linh vô ý thức du đãng.
Đó đều là Tử Linh nhỏ yếu, có kẻ tự mình bò ra từ Tử Linh thiên hà, có kẻ ra đời ở ngay Tử Linh giới.
Cường giả chân chính thì đều chìm trong giấc ngủ say, chờ tới lúc có cơ hội sống lại.
Ở đây không có gì, có thể là trước đó đã bị triệu hoán ra ngoài, kết quả một lần biến động của Tinh Vũ phủ đệ đã giết sạch bọn chúng.
Phải chờ Tử Linh vô ý thức từ các khu vực khác quanh đây lang thang đến thì nơi này mới náo nhiệt lại như xưa, việc này hẳn là phải mất một đoạn thời gian.
Vùng đất rộng lớn khủng khiếp mà chỉ có mình Tô Vũ và Tinh Nguyệt đi lang thang.
Tô Vũ âm thầm cảm thấy may mắn, nếu chỉ có một mình hắn thăm dò địa phương quỷ quái này thì có lẽ sẽ buồn chán chết mất, may mà có Tinh Nguyệt đi cùng, ít nhiều gì đã giải đáp được không ít thắc mắc của hắn.
Đang nghĩ ngợi, trong lòng Tô Vũ khẽ động.
Tinh Nguyệt nhìn về một hướng, sau đó một vị Tử Linh dần dần hiện ra trên hư không, nơi xa, Hà Đồ tươi cười mở miệng: “Tinh Nguyệt, quả nhiên là ngươi!”
Dứt lời, Hà Đồ nghi hoặc nhìn Tử Linh đứng quy củ phía sau Tinh Nguyệt, tên kia từ đâu ra?
Y âm thầm suy nghĩ, thân là trí giả của Tử Linh giới, Hà Đồ cảm thấy chính mình có trí tuệ siêu quần, y không quá chắc chắn nhưng vẫn mơ hồ suy đoán có thể đó là Tô Vũ.
Hình như Tô Vũ có thể hóa thành Tử Linh đúng không?
Y cũng biết phương pháp nghịch chuyển nguyên khiếu, nhưng hiện tại ký ức không đầy đủ, cho nên nhất thời không xác định được.
Tô Vũ thì hết sức vui mừng.
Hà Đồ còn sống!
Sống là tốt rồi, chỉ sợ y chết, y mà chết thì hắn biết đi đâu tìm nơi truyền tống.
Cho nên vừa thấy Hà Đồ, Tô Vũ không thèm che giấu nữa, giấu giấu giếm giếm cũng chẳng để làm gì, hắn nhanh chóng truyền âm qua: “Hà Đồ đại nhân!”
“...”
Hà Đồ sửng sốt, không ngờ đúng là gia hỏa này, lá gan tên này lớn thật.
Người sống tới Tử Linh giới chẳng khác gì đi tìm chết.
Y quay đầu nhìn thoáng qua đám người Thác Phạt đã theo tới, truyền âm cho Tô Vũ: “Chờ bổn tọa giải quyết bọn họ xong rồi nói!”
Có lẽ Tô Vũ tới đây là có việc muốn tìm mình.
Hà Đồ lười hỏi nhiều, giải quyết đám Thác Phạt trước cái đã.
Thác Phạt tới nơi, thấy Tinh Nguyệt thì hắn ta liền hỏi thẳng: “Tinh Nguyệt, tình huống bên kia thế nào?”
“Quy Nguyên đao mất rồi!”
“Vậy là an toàn rồi ư?”
Thác Phạt vui mừng, Quy Nguyên đao không còn nữa sao?
Hắn ta hất hàm nhìn Tô Vũ: “Từ đâu ra đây?”
“Bổn tọa vừa thay đổi trong Tinh Vũ phủ đệ!”
Thác Phạt hơi bất mãn: “Đây là địa bàn của bọn ta!”
Thay đổi Tử Linh trong địa bàn của bọn ta, ngươi đã hỏi ý kiến bọn ta chưa?
Tinh Nguyệt bình thản đáp: “Trong đó còn không ít người, có cả Đại Tần vương của Nhân tộc. Thác Phạt quân chủ có thể thử xem!”
Thác Phạt im lặng.
Cút, bổn tọa sẽ không đi.
Dù Đại Tần vương tàn rồi thì hắn cũng không muốn tới trêu chọc.