Cùng lúc đó.
Tinh Hồng cổ thành.
Cường giả bao vây xung quanh càng ngày càng nhiều, hình như có kẻ đoán được Tô Vũ đã tiến vào Tinh Vũ phủ đệ, hoặc là do tin tức bị tiết lộ, rất nhiều người đều đang phán đoán xem rốt cuộc Tô Vũ có ở trong thành hay không.
Trong phủ thành chủ, Lưu Hồng đi vào hậu điện, cung kính nói với Tinh Hồng: “Đại nhân, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, phải tìm cơ hội trấn áp để khẳng định Tô Vũ đang ở đây, bằng không thì dù Tô Vũ có thể ra ngoài thì cũng rất khó trở về thành!”
Tinh Hồng mở mắt, khẽ gật đầu, quả thật phải khiến người khác biết Tô Vũ còn đang ở đây!
Nếu không khi Tinh Vũ phủ đệ đóng lại, tuy khoảng cách từ đó về đây không xa, nhưng hắn khó có thể trở lại cổ thành.
“Chờ một chút, nếu có kẻ nào dám khiêu khích thì ta sẽ ra tay!”
Lưu Hồng khom người lui ra, rất tốt, chờ có người khiêu khích thì ngài liền ra ngoài, hình như Tinh Nguyệt đã rời đi. Không tồi, vậy ta có thể đi xuống Tử Linh giới rồi. Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng có thể giúp mình mạnh lên thì phải mạo hiểm một lần.
Thời hạn một tháng vẫn còn 10 ngày, rời đi trước đó là được.
Trong 10 ngày, ta cần phải đi, trước khi tiểu tử Tô Vũ kia trở về.
“Tô Vũ, ngươi vẫn còn quá non, ta sắp đi rồi...”
Lưu Hồng cảm khái trong lòng, dù ngươi lợi hại tính kế đến đâu thì cũng không tính được rằng ta dám vào Tử Linh giới!
Có sợ không?
Tới lúc ngươi trở lại thì ta đã không còn ở đây nữa!
Tạm biệt, Tô Vũ!
Lúc bấy giờ, tự dưng Lưu Hồng thấy hơi bồi hồi, gã nhìn phủ thành chủ rồi lại nhìn bốn phía, sau đó nhìn Tinh Hồng, rồi gã bay lên, nhìn khắp một lượt ngoại giới, sau khi đến Tử Linh giới thì chưa chắc ta đã có cơ hội nhìn lại cảnh sắc mỹ lệ này!
Hy vọng tất cả đều thuận lợi!
Gã nhìn một đám vô địch bên ngoài, cười nhạo khinh miệt một tiếng, giọng gã chất chứa khinh thường vô hạn, cất cao giọng nói: “Một đám ngu ngốc, nhìn cái gì mà nhìn, còn dám vào thành đánh ta ư? Rác rưởi!”
Kiêu ngạo!
Hắn quá kiêu ngạo, hành động này khiến không ít người nghi hoặc, gia hỏa này thật sự không phải Tô Vũ sao?
Hắn kiêu ngạo như thế, nếu nói không phải Tô Vũ thì ai có thể tin?
. . .
Tử Linh giới.
“Lớn mật, người nào dám xông vào địa bàn của ta?”
Trong hư không, Hà Đồ tươi cười cất cao giọng: “Đao Lang quân chủ, là ta, Hà Đồ. Ta đi ngang qua nơi đây để trở về Hồng Mông thành thôi.”
Nơi xa, trong hư không, một vị Tử Linh quân chủ cường hãn hiện lên, thân dạng hình sói, đôi mắt đen nhánh quét về phía bọn họ, nhìn thấy Tinh Nguyệt liền mất hứng, “Tinh Nguyệt, lúc trước ngươi dám xông vào lãnh địa của bổn vương, nếu không phải không muốn dây dưa nhiều với ngươi thì bổn vương nhất định không buông tha cho ngươi!”
Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn gã, sau đó truyền âm cho Tô Vũ và Hà Đồ: “Hợp lại đánh chết gã đi!”
Tô Vũ: “...”
Tinh Nguyệt, ngươi thay đổi rồi!
Hà Đồ cạn lời, truyền âm can ngăn: “Đừng gây chuyện, giết Tử Linh quân chủ tại đây không phải chuyện tốt đâu, huống chi đều là người nhà, sớm muộn gì cũng cần nhờ vả!”
Dứt lời, Hà Đồ liền cười nói: “Đao Lang quân chủ, là do Tinh Nguyệt vô ý mà thôi, lúc trước có chuyện quan trọng xảy ra, Tinh Vũ phủ đệ bạo động nên nàng ta mới phải gấp rút sang đó. Xin hãy nể mặt ta, lần sau có cơ hội sẽ làm yến bồi tội với Đao Lang quân chủ...”
“Tinh Vũ phủ đệ bạo động?”
Đao Lang lạnh nhạt đáp: “Lần này nể mặt Hà Đồ nên thôi, nếu lại có lần sau thì ta nhất định trảm không tha!”
Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn gã, sớm hay muộn ta cũng sẽ đánh chết ngươi!
Tô Vũ không muốn nhiều chuyện, ít nhất là hiện tại hắn không muốn, mục tiêu bây giờ của hắn là đi xem Thần khiếu đồ, muốn đánh chết gia hỏa kia rất đơn giản, đợi hắn khai Thần khiếu xong đã rồi tính.
Hiện giờ Tinh Nguyệt rất dễ nói chuyện, Tô Vũ có thể đi xuống thông đạo Tử Linh tại Tinh Hồng cổ thành bất cứ lúc nào.
Tô Vũ liền trấn an: “Đại nhân yên tâm, qua một thời gian nữa ta sẽ đích thân đánh chết gã làm thịt!”
“Hừ, loại rác rưởi này ăn cũng chỉ ghê tởm!”
Tinh Nguyệt lười nhìn đầu cự lang kia.
Dọc đường đi, tình huống này đã xảy ra vài ba lần.
Nếu nói Tô Vũ là bông hoa giao tiếp của sinh linh giới thì cái danh đại sứ ngoại giao của Tử Linh giới chắc chắn phải thuộc về Hà Đồ không chạy đi đâu được. Mấy vị quân chủ mà bọn họ gặp đều quen biết y.
Gặp ai y cũng đều có thể gọi tên, tán dóc vài câu.
Sau đó đoàn người đi qua quốc gia của vị quân chủ này, nói là quốc gia nhưng thực tế chỉ là một mảnh đất hoang, có quân chủ xây cung điện ở trung ương mảnh đất, có kẻ chỉ dựng túp lều, có kẻ còn chẳng thèm dựng.
Đám quân chủ này trông có vẻ sống rất thảm.
Cũng có một ít Tử Linh tán loạn tùy ý phiêu đãng trên đường, Tô Vũ thấy không ít, có vài vị quân chủ có lẽ đã khôi phục kha khá ký ức sinh thời, hoặc khi còn sống từng là một tướng quân, cho nên trong quốc gia của mình đã xây dựng một đội quân Tử Linh, lập nên chế độ, cũng dễ bề quản lý hơn.
Tử Linh dễ nuôi, không cần ăn không cần uống, hút chút tử khí là được.
Quốc gia như vậy thì thường là do quân chủ cường đại chấp chưởng.
Mà các quốc gia kém cỏi, có quân chủ là loại trí tuệ mới hồi phục một chút, đầu óc ngây thơ, thậm chí có hai nơi quân chủ chẳng khác gì Ngốc Ngốc, ngơ ngơ ngác ngác nhìn bọn họ bay đi, còn lười nhúc nhích, không chọc đến Tử Linh thì bọn họ cũng lười gây chuyện với ngươi.
Suýt nữa Hà Đồ đã đi xuống lừa dối kéo về phe mình, cuối cùng có thể là ghét bỏ thực lực đối phương quá thấp nên không thèm bắt chuyện.
Tô Vũ bay một hồi thì thấy hơi buồn chán, sau khi đi qua quốc gia của một vài vị quân chủ nữa, hắn không khỏi mở miệng nói: “Địa phương quỷ quái này quá tẻ nhạt, người sống tại đây có thể nghẹn chết!”
Hà Đồ và Tinh Nguyệt nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thúy, ngươi vừa nói cái gì?
Tô Vũ cạn lời, vội đánh trống lảng: “Hai vị đại nhân, bình thường Tử Linh quân chủ các ngài hay làm gì?”
Hà Đồ đáp: “Nhiều việc lắm, thứ nhất là chỉnh hợp đại quân Tử Linh, chuẩn bị tấn công sinh linh giới! Thứ hai là đối kháng lão Quy, không cho lão sống yên ổn, để lão không có thời gian tiêu hóa tử khí! Thứ ba là mượn sức quân chủ, chuẩn bị đại chiến! Thứ tư, có thời gian thì đi thăm dò Tử Linh thiên hà, cường hóa thực lực bản thân. Thứ năm...”
Y có rất nhiều chuyện để làm, cả ngày bận rộn!
Tinh Nguyệt há hốc miệng, nghẹn nửa ngày, rất lâu sau mới rầu rĩ lên tiếng: “Tu luyện!”
Không có!
Nàng không quan tâm chuyện gì cả!
Tô Vũ cạn lời, ngươi thật nhàm chán, ngày đêm tu luyện mà vẫn không thấy ngươi mạnh thêm bao nhiêu. Nhìn Hà Đồ người ta đi, cuộc sống rất dễ chịu, chăm chỉ bận rộn, không hổ là nhân vật mấu chốt của triều tịch chi biến lần đầu tiên!
Tô Vũ cảm thấy hứng thú với Hà Đồ, thấy Hà Đồ nói vậy thì hắn bèn hỏi: “Hà Đồ đại nhân, ta vẫn luôn tò mò một chuyện, rốt cuộc năm xưa ngài làm cách nào để dẫn dắt đại quân Tử Linh tấn công sinh linh giới?”
Đây là điều mấu chốt!
Rất quan trọng!
Hà Đồ cười hỏi: “Muốn học theo à?”
“Hơi hơi!”
“Vì sao bổn tọa phải cho ngươi biết?”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, mở miệng nói: “Duyên phận. Khi còn sống đều là Nhân tộc, đều là chủ nhân Hồng Mông cổ thành, đều khai 360 nguyên khiếu, đều học được phương pháp nghịch chuyển nguyên khiếu, đều là nam nhân, đều từng đến Tinh Vũ phủ đệ... Cho nên, đại nhân, chúng ta rất có duyên!”
“...”
Hà Đồ không còn lời gì để nói, nghe đi, đúng là có duyên thật!