Hà Đồ nhìn qua chỗ Ngốc Ngốc, hơi ngạc nhiên, “Lạ thật, nuốt một viên Sinh Tử quả rồi mà sao có cảm giác linh trí vẫn chậm chạp như trước!”
Y huơ huơ tay trước mặt đối phương, đoạn hỏi: “Ngốc Ngốc, còn nhớ ta không?”
“Hà... Hà Đồ...”
Ngốc Ngốc đáp lại, ánh mắt mờ mịt nhìn y.
Hà Đồ gật đầu, còn tốt, may mà chưa quên ta.
“Ngốc Ngốc, hình như trước đó ngươi đã khôi phục một chút ký ức phải không? Rốt cuộc ngươi là ai?”
Ngốc Ngốc đờ đẫn nhìn Hà Đồ, lại nhìn sang Tô Vũ, sau một lúc lâu, ánh mắt lúc tỉnh lúc ngơ, y gian nan nói: “Người... Người thủ mộ...”
“...”
Hà Đồ vội hỏi: “Người thủ mộ? Thủ mộ của ai? Trên thế gian có không ít mộ!”
Tô Vũ nghĩ đến một chuyện, sốt ruột hỏi: “Ngài là người thủ mộ? Lẽ nào là mộ của Văn vương?”
“...”
Ánh mắt Ngốc Ngốc giãy giụa một lúc, hồi lâu sau, khẽ gật đầu.
“Người thủ mộ thế hệ trước à?”
Tô Vũ nhíu mày, thủ mộ, kẻ có được Văn Mộ bia hình như đều tính là người thủ mộ đúng không?
“Ngài biết Liễu Văn Ngạn không?”
Đừng bảo đây là Diệp Bá Thiên, là tằng sư tổ của hắn nha.
Ánh mắt Ngốc Ngốc mê mang, không có phản ứng gì.
“Diệp Bá Thiên thì sao?”
Ngốc Ngốc vẫn mịt mờ, hình như đang lâm vào trầm tư.
Tô Vũ nhướng mày, không quen biết Diệp Bá Thiên ư?
Người thủ mộ... Vậy có quan hệ với đa thần văn nhất hệ đúng không?
Đa thần văn nhất hệ có Nhất Đại Hạ Thần, Tam Đại Nam Vô Cương, Ngũ Đại Diệp Bá Thiên... Có thể xem như một hệ thống, thế nhưng Nhị Đại và Tứ Đại đều không phải người của nhất mạch nhà bọn họ. Tính ra, truyền thừa là Hạ Thần —— Nam Vô Cương —— Diệp Bá Thiên, Vân Trần, Vạn Thiên Thánh —— Liễu Văn Ngạn, Hạ Long Võ, Hồng Đàm —— Bạch Phong, Trần Vĩnh —— Tô Vũ, Ngô Gia...
Nghĩ đến đây, hai mắt Tô Vũ lóe sáng, đột ngột hô: “Hạ Thần phủ trưởng!”
Tam Đại chưa chết, còn Ngũ Đại thì không kế thừa phong hào người thủ mộ mà là phong hào tướng quân, vậy tính ra người thủ mộ mà đã chết chính là... Hạ Thần?
Nhất Đại ư?
Tô Vũ không thể tưởng tượng nổi, Nhất Đại Hạ Thần quả thật có quen biết Đại Tần vương, ông sinh cùng thời đại với các vị vương khai phủ, là đường đệ của Đại Hạ vương, không phải thân đệ đệ.
Hạ Thần là người sáng lập Đại Hạ Văn Minh học phủ, sáng lập cầu tác thánh địa, sáng lập đa thần văn hệ, có thể nói, không có Hạ Thần thì sẽ không có rất nhiều thành tựu, rất nhiều đại nhân vật sau này!
Hạ Thần chết như thế nào, Tô Vũ không quá rõ ràng.
Hình như Hạ Thần không chứng đạo!
Vậy thật ra Ngốc Ngốc chính là Hạ Thần?
Ánh mắt Ngốc Ngốc giãy giụa nhìn Tô Vũ, y cố gắng nói: “Ngươi... Ngươi là...”
“Ngài biết Nam Vô Cương không?”
“Ta... Ta...”
Hà Đồ thấy vậy liền can ngăn: “Đừng hỏi nữa, ký ức vỡ bờ bây giờ. Nếu không được thì ăn một viên Tử Linh ấn ký củng cố đi! Hạ Thần à? Thú vị! Người khai đạo thần văn trong triều tịch lần thứ 10?”
Y cũng biết Hạ Thần!
Không chỉ y, Tinh Nguyệt cũng biết danh tính đối phương.
Nàng nhìn chằm chằm Ngốc Ngốc, khó mà tin được, “Hắn là Hạ Thần thật à? Năm xưa ta từng thấy Hạ Thần một lần, bạch y như tuyết, một người một kiếm du đãng chư thiên, hoành hành thiên hạ, hiện giờ ngốc nghếch vậy sao?”
Tô Vũ im lặng, vô nghĩa!
Người đã chết rồi!
Ngươi còn muốn thế nào?
Mà bạch y như tuyết là cái quỷ gì?
Không phải nói ta sao?
Hạ Thần cũng có sở thích này à?
Hắn lại nhìn Ngốc Ngốc, giờ phút này Ngốc Ngốc giãy giụa kịch liệt, cắn chặt hàm răng đen, cố gắng cất tiếng: “Ta... Thủ mộ... Văn Mộ bia... Không lành... Đa thần văn... Vứt bỏ vật ấy...”
Ầm một tiếng, Ngốc Ngốc bỗng giơ tay đánh thẳng một quyền xuống mặt đất, khí tức bùng nổ, sau đó đối phương khôi phục bình tĩnh, thiên tính Tử Linh áp chế ký ức, ông lại dại ra.
Hà Đồ vuốt cằm, giải thích: “Đừng hỏi nữa, hiện tại lại bị áp chế rồi! Có vẻ là có bí mật lớn đấy, hẳn là lúc sắp chết hắn đã tự phong ấn ký ức, cho nên bây giờ mà muốn giải phong sẽ càng khó hơn!”
Tô Vũ không nghe rõ lời y nói, hắn đang chấn động vì lời ban nãy của Hạ Thần.
Văn Mộ bia!
Điềm xấu!
Là điềm xấu sao?
Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe những lời tương tự, thế nhưng trước đây hắn không có cảm giác gì!
Lúc trước đại nhân vật như lão Quy cũng từng cảnh báo hắn như thế, đại nhân vật sẽ không tùy tiện phát ngôn, chẳng lẽ Văn Mộ bia thực sự có vấn đề?
Nhưng hắn giữ nó bấy lâu vẫn không gặp phải chuyện gì.
Tô Vũ nhìn kẻ đối diện, không khỏi cau mày, đây là Hạ Thần thật sao?
Nhất Đại... Người thủ mộ!
Là sau khi lấy được Văn Mộ bia thì trở thành người thủ mộ, hay ngay từ đầu Hạ Thần vốn đã được giao nhiệm vụ thủ mộ, di tích vẫn luôn nằm trong quyền khống chế của y, chỉ là y ăn trộm Văn Mộ bia, lấy nó ra khỏi di tích?
Đây là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!
Trong đầu Tô Vũ dâng lên vô số ý niệm.
“Sau khi trở về nhất định phải tìm hiểu về Nhất Đại!”
Trước đây hắn không chú ý cũng không quá quan tâm đến vị phủ trưởng đầu tiên này, không ai nói nhiều cho hắn biết về ông.
So với Ngũ Đại thì Nhất Đại kém nổi hơn hẳn.
Ở trong Văn Minh học phủ, Tô Vũ không biết đến Hạ Thần, phải đến khi tới Đại Minh phủ, nhìn thấy bia đá bên ngoài Bách Đạo Các thì hắn mới lần đầu trông thấy tên Hạ Thần, sau đó được nghe nói mới biết đó là Nhất Đại.
Hắn cũng không biết Nhất Đại chết thế nào.
Chỉ biết y để lại thức hải bí cảnh!
Thức hải bí cảnh dĩ nhiên không phải bí cảnh rác rưởi.
“Có lẽ Nam Vô Cương biết gì đó!”
Nam Vô Cương là đồ đệ của Nhất Đại, Nhất Đại chết rất sớm, sau khi khai phủ không lâu liền chết, chẳng lẽ là có nguyên nhân đặc biệt gì?
Mấu chốt là, nếu đây là Nhất Đại, vì sao lại mạnh như vậy?
Hà Đồ sống lại cũng chỉ là Vĩnh Hằng thất đoạn!
Trong khi thực lực của Ngốc Ngốc bây giờ không kém gì Hà Đồ, chẳng lẽ sinh thời Hạ Thần cũng là Vĩnh Hằng cửu đoạn?
Không thể nào chứ?!
Giờ phút này, Tô Vũ hận không thể lập tức giúp Ngốc Ngốc khôi phục ký ức, ngài nói rõ ra xem nào, vì sao Văn Mộ bia lại là điềm xấu? Chuyện gì đã xảy ra với ngài?