Cùng lúc đó.
Thần văn chữ “Kiếp” của Tô Vũ hơi nhảy lên, Tô Vũ nhìn khắp nơi xung quanh, hắn không phát hiện gì cả, nơi đây chỉ là một vùng hoang vu chẳng có bất cứ thứ gì.
Hà Đồ thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao, hình như có chút cảm giác nguy cơ...”
“Tử Linh giới chỗ nào mà chẳng có nguy cơ!”
Hà Đồ không cho là đúng, ở đây có chỗ nào mà không có nguy cơ?
Trên bầu trời phía trước chính là Tử Linh thiên hà, nơi đó tràn đầy nguy cơ, có điều Hà Đồ cũng không chủ quan, y nhanh chóng tra xét khắp nơi một lượt, cuối cùng lắc đầu bảo: “Không sao, cảm giác nguy cơ không mạnh, hẳn là không có gì!”
Y khá coi trọng khả năng cảm ứng nguy cơ của Tô Vũ, nếu là người khác thì y còn chả thèm quan tâm, ta còn không cảm ứng được, vậy mà ngươi cảm ứng được sao?
Nhưng nếu Tô Vũ đã nói ra thì y nên xem xét một phen.
Tô Vũ gật đầu, cười nói: “Có đại nhân ở đây, đương nhiên là không sao!”
Hắn tính toán rồi nói: “Hôm nay là ngày thứ 21, tốt nhất là ta phải trở về trong 9 ngày nữa, hoặc là sớm hơn một chút để chuẩn bị. Đại nhân, còn bao lâu nữa mới đến?”
“Sắp rồi!”
Hà Đồ câm nín, ngươi muốn trở về thật sớm để làm gì? Tiểu tử này lại muốn làm một vụ lớn nữa à?
Hai người không nhắc lại cảm giác nguy cơ, nhưng đều ngầm hiểu là phải cảnh giác hơn.
Cẩn thận cũng không mất gì!
Thực lực của đám người bọn họ đều không yếu, Ngốc Ngốc có thực lực Vĩnh Hằng thất đoạn, cộng thêm Hà Đồ và Tô Vũ, tuy rằng Tinh Nguyệt không mạnh, nhưng cũng có thực lực Vĩnh Hằng trung đoạn, đây xem như một thế lực cực kỳ cường đại.
Thế này thì không cần sợ nguy cơ bình thường, trừ khi một kẻ Vĩnh Hằng cửu đoạn hoặc Hợp Đạo tới đây, nếu không bọn họ vẫn có thể đối phó.
Mà Vĩnh Hằng cửu đoạn cũng có mạnh có yếu.
Đại Tần vương, bộ trưởng Thiên bộ, Huyết Hỏa Ma vương xem như kẻ mạnh trong cảnh giới này, không phải là không có kẻ cùng giai yếu hơn mấy người này, nếu gặp được kẻ yếu thì bọn họ có thể liên thủ đối phó.
Tô Vũ vừa đi vừa hỏi: “Sao ta chưa từng gặp được bất kỳ vị Nhân vương, Bán Hoàng hay cường giả phong hầu, tướng quân phong hào thời kỳ thượng cổ vậy?”
“Có lẽ đang ở trong Tử Linh thiên hà, hoặc có khả năng là kẻ đã sống lại không ở gần đây...”
Hà Đồ bình thản đáp: “Tiếp tục đi về phía Đông có thể sẽ gặp được vài người quen, ngươi rảnh thì có thể đến đó, không ít người sinh thời là Nhân tộc nhưng đầu óc đều không quá tỉnh táo.”
Tử Linh giới rất lớn!
Tô Vũ không nói gì, đã bay một ngày trong địa phương quỷ quái này, vậy mà có vẻ bọn họ chỉ đang di chuyển trong một khu vực nhỏ, Tử Linh giới thật sự rộng khủng khiếp.
Có cảm giác chiến trường Chư Thiên còn không lớn bằng nơi này! Mà trên thực tế đúng là nó không lớn bằng Tử Linh giới vực.
. . .
Tiếp tục phi hành một lát, Tô Vũ nhìn thấy một cái hố đen, nó được khảm phía dưới Tử Linh thiên hà.
Gần đó có một vài Tử Linh nhỏ yếu du đãng, không thấy kẻ nào cường đại.
Hà Đồ chỉ vào hố đen kia rồi nói: “Chính là nó! Lúc trước ta đang tiếp dẫn tên ngốc này, bỗng nhiên xuất hiện một xoáy nước, ta vừa qua nhìn thử thì lập tức bị truyền tống đi!”
Dứt lời, y nhìn thoáng qua Ngốc Ngốc, cổ quái nói: “Gia hỏa này chủ động bay tới đấy trước, có phải trước kia hắn đã từng tới rồi hay không?”
Tô Vũ kinh ngạc, Hạ Thần đã tới đây?
Không phải chứ?!
“Hạ Thần tiền bối, ngài đã tới nơi này rồi sao?”
Tô Vũ hỏi, Ngốc Ngốc đờ đẫn nhìn hố đen, hồi lâu sau mới gian nan đáp: “Ta... Biết... Biết nơi này...”
Sau đó tử khí lại tràn ngập đôi mắt, hóa thành màu tro tàn.
Tô Vũ bất đắc dĩ!
Tình huống này quá phiền, hỏi gì cũng chỉ biết một chút, mấu chốt là không giải thích rõ được.
Bất lực quá!
Hắn lười hỏi lại, không biết thì thôi, ta chỉ cần biết 360 Thần khiếu phân bố như thế nào là được.
Hắn không do dự, phán đoán một chút rồi bay thẳng lên trên.
Hà Đồ và Tinh Nguyệt nhanh chóng đuổi kịp.
Một lát sau.
Xuyên qua hố đen, trước mắt Tô Vũ sáng ngời, phía trước cảnh tượng như sao trời lộng lẫy, ở nơi quỷ quái này mà còn có thể nhìn thấy sao trời quả là một loại hưởng thụ!
Trong hư không, mấy trăm vì sao đang lơ lửng.
Tô Vũ hết sức tập trung, cẩn thận so sánh với vị trí Thần khiếu trong đầu, càng làm hắn càng hưng phấn.
Không sai!
Chính là sơ đồ vị trí Thần khiếu.
Quả nhiên suy đoán của hắn đúng rồi.
360 lối đi đặc thù bên ngoài là sơ đồ Nguyên khiếu, còn nơi này là vị trí của Thần khiếu.
Giờ phút này, các vì sao đều đang xám xịt, ảm đạm.
Không có dấu hiệu truyền tống!
Không truyền tống đương nhiên là không có biện pháp mở ra, không thể vận hành công pháp!
Nhưng điều này không quan trọng.
Tô Vũ rất kích động, quan trọng là mở ra được tất cả Thần khiếu, sau đó có khả năng hắn sẽ như lúc trước, có thể trực tiếp bước vào Sơn Hải cảnh!
Hợp nhất Thần khiếu!
Lần trước Nguyên khiếu tiến hành rất tự nhiên, 40 khiếu hợp nhất.
Nếu lần này cũng vậy, 40 Thần khiếu hợp nhất thì chính là Văn Minh Sư Sơn Hải cửu trọng, đạo Văn Minh Sư và đạo Chiến Giả có điểm khác nhau.
Còn vấn đề công pháp chu thiên Thần khiếu, dù không có thì ảnh hưởng cũng không quá lớn, chỉ ảnh hưởng đến giai đoạn Nhật Nguyệt và vô địch sau này chứ không phải hiện tại.
“Ta mới phác họa có 30 thần văn, không có vấn đề gì chứ?”
Tô Vũ thầm nghĩ, hình như Bạch Phong mới chỉ nghiên cứu phương pháp chia tách đến Sơn Hải, Nhật Nguyệt thì đang thử. Chỉ khi có phương pháp chia tách này thì vấn đề chưa hoàn thành phác họa thần văn mới không phải là vấn đề lớn, bởi vì nó sẽ không ảnh hưởng đến việc phác họa thần văn chiến kỹ về sau.
Gần đây Tô Vũ rất bận, không có nhiều thời gian đọc sách. Cho nên hầu như các thần văn mới phác họa đều là thần văn thiên sinh, hiếm khi có thần văn do lĩnh ngộ từ sách.
“Thần khiếu đồ!”
Tô Vũ nhìn không trung, vẻ mặt vui sướng, Hà Đồ quan sát một hồi, khẽ gật đầu, “Lúc trước ta không để ý, hóa ra thật sự là sơ đồ vị trí của Thần khiếu, năm xưa ta khai Thần khiếu không nhiều...”
“Thế nhưng đặt sơ đồ vị trí của Thần khiếu ở nơi này có tác dụng gì? Người có thể tới đây đều là người chết, có biết thêm vị trí Nguyên khiếu hay Thần khiếu đều vô dụng.”
Tô Vũ phỏng đoán: “Có lẽ là chuẩn bị cho người sống, hay là năm xưa Tử Linh giới có người sống?”
Hà Đồ lắc đầu, cũng không nói nữa, tùy ngươi nghĩ thế nào cũng được.
Thần khiếu đồ đã không còn tác dụng gì với y bây giờ, y chỉ hiếu kỳ một chuyện: “Ngươi xác định mình có thể mở ra hết 360 Thần khiếu sao?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt!
Tô Vũ hít sâu một hơi, nhìn không trung, mở miệng đáp: “Ta muốn thử xem! Hiện tại ta đã khai 290 Thần khiếu, chỉ còn thiếu 70 cái, tương đối khó, ta sẽ tranh thủ một ngày khai 10 cái, 7 ngày là xong!”
Dứt lời, hắn liền lấy ra rất nhiều bảo vật đặt xuống bên cạnh.
Có cả tảng Thiên Hà cát rất lớn.
Đó đều là bảo vật tăng cường ý chí lực, Hà Đồ lười nhiều lời, y bay đến phía trên một ngôi sao, y không sợ mình lại bị truyền tống tới Tinh Vũ phủ đệ.
Sau khi tra xét hồi lâu, Hà Đồ lắc đầu nói: “Không thể truyền tống, hình như khuyết thiếu năng lượng, chờ thời hạn một tháng kết thúc thử xem, không biết có thể khởi động lần nữa hay không.”
Không được thì chỉ có thể chờ tới 10 năm sau.
Tô Vũ không thèm để ý, điều hắn quan tâm nhất vẫn là vấn đề khai Thần khiếu.
Còn Tinh Vũ phủ đệ thì đi cũng được, không đi cũng không sao.
“Chỉ cần mở hết Thần khiếu là có thể phát hiện m khiếu, m khiếu mở ra, trung hòa Dương khiếu, khi đó ta muốn mở lúc nào thì mở, muốn đóng lúc nào thì đóng, không cần phải lo lắng Dương khiếu hấp thu hết sạch lực lượng của ta nữa...”
Dù thế, khi hấp thu hay khi mở khiếu thì Tô Vũ vẫn cần một cục sạc!
Tinh Nguyệt... hình như hơi thiếu một chút!
Nếu chỉ trông cậy vào lực lượng của chính mình thì không thể kéo dài, nhất là khi gặp phải đối thủ rất mạnh.
Tô Vũ lắc đầu, tạm thời gác chuyện này sang một bên, trước mắt cứ mở được m khiếu cái đã rồi tính.