Tô Vũ ngồi xếp bằng dưới đất, cẩn thận quan sát và đối chiếu tinh đồ, sau đó mau chóng khai khiếu!
Giờ phút này, 290 Thần khiếu trong biển ý chí của hắn được thắp lên, trong đó có vài Thần khiếu rất cường đại.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, không khỏi phiền lòng. Thế này thì chưa chắc đã có thể thuận lợi hợp khiếu, chủ yếu là vì lúc trước để cường hóa khiếu huyệt mà hắn đã dùng không ít Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch, dẫn tới 360 Thần khiếu có cường độ không giống nhau.
Trừ khi có thêm một ít Nhật Nguyệt Huyền Hoàng dịch để hắn cân đối tất cả Thần khiếu.
“Không vội!”
So với Nguyên khiếu thì Thần khiếu của hắn còn quá yếu, Tô Vũ không để bụng chuyện thăng cấp, chuyện quan trọng trước mắt bây giờ là khai bằng được m khiếu.
“Đừng quấy rầy ta!”
Ý chí lực của Tô Vũ dao động, hắn đẩy Cục lông nhỏ sang một bên: “Đừng cản trở ta khai khiếu, qua chỗ khác chơi đi!”
Trong biển ý chí, Cục lông nhỏ lắc lư thân thể, không thèm để ý, sau đó nó chui đến chỗ Văn Minh Chí đang huyền phù, ghé vào hai chữ Văn Minh, thân thể nho nhỏ gối lên hai thần văn, hài lòng nằm xuống.
Hai viên thần văn này cũng rất thơm, cọ qua cọ lại khiến nó cảm thấy cả người mình đều toát ra mùi hương thoang thoảng, thật thích!
Tô Vũ thấy Cục lông nhỏ nằm sấp trên Văn Minh Chí thì chợt lóe lên một suy nghĩ.
Đúng vậy!
Cục lông nhỏ vẫn luôn nói sách họa kim sắc rất thơm, theo suy đoán của hắn thì rất có thể thứ này là vũ khí của Thời Gian sư... Nhưng nếu chỉ là vũ khí thông thường thì Cục lông nhỏ sẽ không quá để ý.
Cục lông nhỏ rất tham ăn, thứ nó thích ăn nhất là thần văn. Vậy nên có khả năng thật sự có thần văn tồn tại trong sách họa!
Ánh mắt Tô Vũ khác thường, có lẽ vậy.
Chính mình cũng dung nhập thần văn vào trong Văn Minh Chí.
Vì sao chủ nhân của sách họa lại không thể?
Hiện tại Tô Vũ hiếm khi dùng sách họa, đương nhiên không phải hoàn toàn không cần, chẳng hạn như nếu lấy được tinh huyết Bán Hoàng thì có thể thử xem.
Ngày nào đó có cơ hội sẽ dung nhập thứ này vào trong Văn Minh Chí...
Tô Vũ vừa nảy ra ý tưởng ấy thì trong biển ý chí, sách họa kim sắc hơi hơi rung lên.
Tô Vũ cảm nhận được, đôi mắt híp lại.
Thú vị thật!
Có khả năng đây thật sự là một kiện Thần binh vô cùng cường đại có chút linh trí, có thể cảm nhận được tâm tư của hắn, cũng phải, dược đỉnh cũng có khả năng cảm nhận được, hẳn là sách họa cũng thế.
Mặc kệ!
Tô Vũ nhanh chóng hấp thu ý chí lực, 290 Thần khiếu bùng nổ, bắt đầu khai Thần khiếu.
Lúc trước khi thăng cấp Lăng Vân cửu biến, Tô Vũ đã hấp thu không ít lực lượng quy tắc, thế nhưng vẫn còn sót lại một ít, lần đó Cục lông nhỏ không ăn nhiều mà đã no, hiện giờ dùng nó để khai Thần khiếu là thích hợp nhất!
Oanh!
Trong biển ý chí, lại có thêm một ánh sao sáng được mở ra, 291 Thần khiếu.
Tốc độ khá nhanh!
Tô Vũ nhắm mắt, tiếp tục tập trung khai khiếu.
292… 293...
Lần lượt lại có thêm Thần khiếu được mở.
Số lượng bảo vật xung quanh hắn nhanh chóng sụt giảm rõ rệt, hắn không quan tâm nó có thích hợp để khai Thần khiếu hay không, Tô Vũ hắn không sợ lãng phí bảo vật.
Có bảo vật thích hợp khai Nguyên khiếu hơn, không trợ giúp quá nhiều trong việc khai Thần khiếu, chỉ có thể cung cấp ý chí lực mỏng manh, thế nhưng Tô Vũ cũng không tiếc rẻ, vẫn đem ra dùng hết toàn bộ, dù sao thì vẫn cung cấp được một chút, hơn nữa còn được Thiên Hà cát tinh lọc làm số ý chí lực đó trở nên rất tinh thuần!
300… 310…
. . .
Thời gian dần dần trôi qua.
Đám Hà Đồ đều bình tĩnh ngồi chờ.
Đối với Tử Linh mà nói thì chút thời gian này chẳng đáng là bao, có điều ngồi lâu thì cũng hơi nhàm chán, Hà Đồ bèn quay sang Tinh Nguyệt, truyền âm hỏi nàng: “Ngươi không muốn nhân cơ hội này mà giết hắn à? Thực lực Tô Vũ càng mạnh thì ngươi càng khó thay đổi hắn! Dù hắn mở ra Thiên khiếu hoàn chỉnh, bình thường không hấp thu tử khí của ngươi, nhưng một khi đại chiến bùng nổ, hắn cần mượn sức Thiên khiếu thì sớm muộn gì cũng sẽ hút cạn ngươi!”
Tinh Nguyệt lạnh lùng liếc y.
Hà Đồ mỉm cười, truyền âm nói tiếp: “Ngươi đang chờ được hắn hồi sinh cho đấy à? Ta nói thật, chuyện này rất khó! Năm xưa cũng có một vị quân chủ thay đổi ta, sau này ta muốn hồi sinh hắn... Nhưng đáng tiếc, thân thể hắn nổ tung! Hắn đã chết trong lúc thay đổi, bị ta hại chết! Dĩ nhiên ta không muốn như vậy, ta thật lòng muốn hồi sinh hắn, để hắn chân chính bước ra khỏi Tử Linh giới mà hỗ trợ ta, kết quả hắn lại chết.”
“Tô Vũ không có kinh nghiệm gì về phương diện này, cho nên nếu hắn muốn tiến hành thay đổi thì kẻ đầu tiên hắn chọn chính là ngươi. Bất quá xác suất ngươi bị hắn hồi sinh rồi chết là rất lớn!”
Tinh Nguyệt lại liếc nhìn y, hồi lâu sau, nàng mới phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Hà Đồ ngẩn ra, phẫn nộ chất vấn: “Ngươi mắng ta?”
Tinh Nguyệt không để ý tới y.
Mắng ngươi thì làm sao?
Ngươi dám đánh ta à?
Ta không sợ ngươi!
Tinh Nguyệt lười phản ứng, nàng vừa hấp thu Tử Linh ấn ký, vừa tự ngẫm... Hình như thật lâu trước kia, nàng đã từng hưởng thụ loại cảm giác này, yên lặng thể hội cảm giác này.
Hà Đồ thì biết cái gì!
Tử Linh vốn là kẻ đã chết, chết thêm lần nữa thì có sao?
Ít nhất sự tồn tại của Tô Vũ đã giúp nàng cảm nhận được một vài cảm xúc chưa từng cảm nhận được, ví dụ như giận dỗi, mong ngóng; ví dụ như hưng phấn, kinh hỉ, ngoài ý muốn...
Sự tồn tại của Tô Vũ nhắc nhở nàng rằng nàng không phải là Tử Linh chỉ biết giết chóc, nàng có cảm xúc, chính điều này mới khiến nàng chân chính có cảm giác mình đã “sống lại”.
Trong mắt Hà Đồ chỉ có sinh tử, chỉ có ích lợi, mà Tinh Nguyệt thì khác, nàng muốn trải nghiệm thật nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của sinh linh.
Hà Đồ không hiểu nàng!
Đám người chỉ một lòng muốn tranh bá thì sao có thể hiểu được.
Trong đầu nàng dần dần có thêm một ít ký ức.
Tinh Nguyệt yên lặng hấp thu, cảm ngộ, thể hội, hồi lâu sau, nàng mới mở miệng: “Một khi Thiên khiếu mở ra hoàn chỉnh, hắn sẽ không bị Thiên khiếu hạn chế nữa, muốn mở thì mở, muốn đóng thì đóng. Đến khi hắn hoàn thành hợp nhất khiếu thì lực lượng Thiên khiếu cũng chính là lực lượng của bản thân hắn, không cần hấp thu ngoại lực như bây giờ!”
“Hả?”
Hà Đồ sửng sốt, truyền âm hỏi: “Ngươi biết về Thiên khiếu à?”
Khai Thiên khiếu không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Cần mở toàn bộ Thần khiếu và Nguyên khiếu!
Dù là thời thượng cổ thì cũng không có nhiều nhân vật làm được như vậy.
Tinh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Vì sao ta lại không biết? Thời thượng cổ, đâu phải là không có kẻ nào mở ra!”
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Hà Đồ hứng thú: “Ngươi biết Võ vương, còn biết Thiên khiếu, xem ra thân phận khi còn sống của ngươi có khả năng không bình thường.”
Tinh Nguyệt không thèm phản ứng y.
Nàng biết rất nhiều!
Chỉ là có vài chuyện nàng lười nói ra.