Cùng lúc đó.
Lưu Hồng chuẩn bị rời đi!
Ngày mai Tinh Vũ phủ đệ sẽ mở ra, Tô Vũ sẽ ra ngoài.
“Ta đã tận tình tận nghĩa giả làm ngươi tới ngày hôm nay, bây giờ mà còn không đi thì e là không kịp nữa, tái kiến, tiểu tử!”
Lưu Hồng thầm nhủ, sau đó bước vào hậu điện, cung kính nói: “Đại nhân, bên ngoài như hổ rình mồi, hy vọng đại nhân có thể ra khỏi thành đi dạo một vòng, chấn nhiếp một phen, không cần ra tay, đến Thiên Diệt cổ thành chơi là được, khiến mọi người nghĩ rằng ngài cùng Thiên Diệt đại nhân đang hiệp thương cách đối phó bọn họ...”
“Ngày mai Tô Vũ sẽ ra ngoài, nếu hiện giờ không chấn nhiếp vạn tộc một phen thì ta lo ngày mai sẽ ra phiền toái!”
Tinh Hồng tự ngẫm một chút, cảm thấy cũng có lý bèn chậm rãi đáp: “Ta ra ngoài, ngươi đừng chạy loạn cũng đừng gây chuyện, càng không được phép tiến vào thông đạo Tử Linh, ta có cảm giác không ổn, trong nháy mắt vừa rồi phía dưới tử khí đại thịnh, có cường giả Tử Linh đi ngang qua... Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”
Tinh Hồng cảnh cáo!
Đừng chạy loạn, vừa rồi y thật sự cảm nhận được tử khí dao động mãnh liệt, hình như có Tử Linh quân chủ đến đây, hơn nữa không chỉ có một vị!
Tinh Nguyệt chạy một vòng, chẳng lẽ là đi thông đồng với các vị Tử Linh quân chủ khác ư?
Thật kỳ quái!
Nhiều năm qua, Tinh Nguyệt đâu có nảy sinh thói hư tật xấu này!
Tinh Hồng hơi kinh ngạc nhưng không quá để ý.
Dù sao Tử Linh cũng không lên đây được!
Hơn nữa hiện tại có người giúp đỡ gánh vác tử khí, áp lực của y không lớn như trước, dù thêm một vị quân chủ nữa đến đây thì cũng không sao, bởi vì thông đạo vốn chỉ cho phép một vị Tử Linh quân chủ ra vào.
Nơi này không phải Hồng Mông thành!
Tinh Hồng không nhiều lời, biến mất trong nháy mắt, bay đến Thiên Diệt thành, y không che giấu hành tung, cũng không cố ý bại lộ, nhưng vẫn khiến vô số người chú ý!
Tinh Hồng lại ra ngoài!
Rốt cuộc Tô Vũ có ở trong Tinh Vũ phủ đệ hay không?
Mọi chuyện là thế nào?
Nếu hắn ở trong đó, vì sao Tinh Hồng vẫn có thể tự do ra ngoài?
Thật rối rắm!
. . .
Tinh Hồng vừa đi, Lưu Hồng liền đứng thẳng lưng, rũ bỏ vẻ cung kính ngày thường.
Tử khí đại thịnh ư?
Hù dọa ai đấy?
Tinh Nguyệt đã đi rồi, Tử Linh khác không có nhiều ý thức, sẽ không cố ý canh gác thông đạo, nghĩ ta không biết chắc!
Vậy mà vị cường giả thượng cổ Tinh Hồng này lại dùng trò trẻ con đấy dọa ta!
Lưu Hồng hít sâu một hơi, thời gian qua gã giả bộ hèn mọn rất đạt, trong phủ đệ, lão gia tử Bạch gia và Vương lão đều không đề phòng gã, vậy nên gã mới có cơ hội đến hậu điện.
Rất tốt!
Đây chính là hiệu quả mà gã muốn!
Gã hạ quyết tâm, nhanh chóng bay đến thông đạo có dạng xoáy nước, lẩm bẩm nói: “Tô Vũ, đa tạ, ta thay ngươi làm việc, ngươi thay ta mở ra một thông đạo an toàn, không ai nợ ai!”
. . .
Giờ khắc này, Tinh Hồng bỗng nhiên quay đầu, y không nóng nảy, chỉ nhíu mày, “Ngu xuẩn, thật sự có Tử Linh quân chủ ở đó, còn không chỉ có một vị, thậm chí ta còn cảm nhận được... khí tức của tiểu tử kia, vậy mà ngươi vẫn nhảy vào!”
Bị ngu à?
Hay ngươi nghĩ ta lừa ngươi?
Ta đường đường là tướng quân thượng cổ, cần lừa một Lăng Vân nhỏ yếu như ngươi sao?
Thôi, mặc kệ ngươi!
Nể tình mấy ngày nay ngươi có vẻ ngoan ngoãn nghe lời nên ta mới nhắc nhở ngươi một câu, vậy mà ngươi còn cố tình đi chịu chết, dù không chết thì vào đó gặp được Tô Vũ, để Tô Vũ nhìn thấy ngươi thì ngươi cũng không dễ chịu gì.
Mà sao tiểu tử Tô Vũ kia lại chạy về bằng đường Tử Linh giới?
Tinh Hồng hơi ngạc nhiên.
Thân là thành chủ và trấn thủ cổ thành, dĩ nhiên Tô Vũ và y sẽ có liên hệ, thế nên Tô Vũ vừa xuất hiện thì y liền cảm ứng được một chút.
Giờ phút này, y lười quản!
Thằng ngốc đúng là thằng ngốc!
Vả lại Tô Vũ nói không sai, gã họ Lưu kia quản nhiên là người không thành thật!
. . .
Tử Linh giới.
Trong thành lũy cổ xưa, tòa thành này quả thật rất cổ xưa, Tinh Nguyệt sống lại từ rất nhiều năm trước, chẳng làm được chuyện gì lớn lao, chỉ thích ngày ngày cải tạo lãnh địa của mình.
Tô Vũ vừa đến liền... thấy kinh ngạc.
Trong lâu đài cổ này cái gì cũng có, chế tác khá tinh tế, Tinh Nguyệt tự mình chế tạo ư?
Bàn ghế gì đó đều có đầy đủ.
Ngoài ra, bốn phía còn có một ít hoa cỏ màu tro tàn, trông hơi khó coi, nhưng ở địa phương quỷ quái này mà có tâm tư như vậy thì đã là chuyện độc nhất vô nhị!
Trong lâu đài cổ cũng có Tử Linh, có thể là nữ?
Một vị thị nữ có chút ý thức... Tạm thời xem như vậy đi, sau khi thấy mấy người Tinh Nguyệt tiến vào thì nàng ta liền tỏ thái độ cung kính, có điều dáng vẻ vẫn rất cứng ngắc, nàng ta chậm rãi khom người nói: “Quân chủ, ngài có muốn dùng bữa không?”
Tinh Nguyệt xua tay, ra hiệu cho thị nữ này ra ngoài.
Phía sau, Hà Đồ cười không ngừng. Tinh Nguyệt bực bội, quay đầu liếc nhìn Hà Đồ, ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo đối phương.
Thế nhưng Hà Đồ vẫn đang cười đến rung cả người.
Không được, y không nhịn được.
Y từng tới lãnh địa của Tinh Nguyệt nhưng chưa từng tới tòa lâu đài cổ này, đây là lần đầu tiên tới đây, thấy Tinh Nguyệt có dấu hiệu nổi bão thì y liền ho hung hắng vài cái, ráng giữ vẻ mặt đứng đắn, “Đừng hiểu lầm, chỉ là cảm khái dù Tinh Nguyệt quân chủ đã hóa thành Tử Linh thì vẫn còn bảo tồn một ít nhân tính, thật hiếm có!”
Y không trêu chọc nữa, mà nói với chất giọng nghiêm túc: “Tử Linh vốn vô tình! Dù là cười hay vui thì… chung quy chỉ là diễn mà thôi!”
Diễn!
Đúng vậy!
Bọn chúng vô tình vô nghĩa!
Cười và khóc đều không có, cảm xúc trực quan nhất kỳ thật chỉ có phẫn nộ, chỉ có sát ý.
Tinh Nguyệt đã chết nhiều năm, đồng thời cũng sống lại nhiều năm, thật ra Hà Đồ vẫn hơi ngạc nhiên khi thấy nàng đã khôi phục một ít nhân tính, kỳ thật y cũng khôi phục được một chút, nhưng y không giống Tinh Nguyệt, thân thể y trực tiếp thay đổi, không đến Tử Linh thiên hà mà trực tiếp chuyển hóa thành Tử Linh.
Y khác các vị Tử Linh khác, vậy nên chỉ số thông minh cũng cao hơn bọn họ một chút.
Tinh Nguyệt không để ý đến y.
Diễn cũng được, trong mộng xem hoa cũng thế, chỉ là nàng không muốn mình mơ màng hồ đồ giống như các Tử Linh xung quanh mình.
Gần đây, đầu óc nàng càng thêm tỉnh táo.
Ký ức cũng dần dần nhiều thêm một phần, phẫn nộ bớt đi, nhân tính nhiều thêm, Tinh Nguyệt cảm thấy không cần thiết phải nhiều lời với tên Hà Đồ tự đại này.
Tô Vũ chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì.
Hắn đi vào đại điện, tự tìm chỗ ngồi, thấy Tinh Nguyệt nhìn mình liền cười nói: “Đại nhân ngồi chủ vị, còn lại chúng ta tùy tiện ngồi đâu cũng được!”
Tinh Nguyệt liếc nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, “Tô Vũ, đây là địa bàn của ta!”
“Ta biết!”
Tô Vũ là kẻ biết nghe lời, hắn đứng lên, khom người nói: “Đại nhân, ngài có thể ban tọa hay không?”
“...”
Không ai nói gì!
Hà Đồ cũng cạn lời, bộ dáng không biết xấu hổ của ngươi, cực kỳ giống... Ta?
Không hẳn, ta còn giữ chút mặt mũi.
Còn ngươi thì thật sự là không biết xấu hổ!
Tinh Nguyệt không thể làm gì khác, đành phải nói: “Ban tọa!”
“Đa tạ đại nhân!”
Tô Vũ khách khí chắp tay đáp lại, trường bào rủ xuống, phiêu phiêu bay lượn, sau đó mới thong dong ngồi xuống, trong tay xuất hiện một chén trà, tay phải cầm nắp, hơi phiết vài cái lên miệng chén rồi mới uống.
Đúng vậy, hắn mang theo trà.
Là người làm công tác văn hoá, ra cửa mà không mang trà thì không phù hợp khí chất của hắn, chẳng qua lúc trước không có thời gian dùng tới mà thôi.
Tinh Nguyệt bất lực, tự mình đi tới trung ương đại điện, đó là vị trí của nàng.
Hà Đồ mỉm cười, ngồi xuống đối diện Tô Vũ.
Ngốc Ngốc thì vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh bọn họ.
Tô Vũ uống ngụm trà, mở miệng nói: “Đã tới đây rồi thì bàn vào chuyện chính thôi. Lần này ta trở về sớm chính là muốn để vạn giới biết, Tô Vũ ta không phải là người mà bọn họ muốn giết liền có thể giết!”
---
Ngủ thôi ngủ thôi, mai chúng ta lại tới đây đọc tiếp nhó ~