Hà Đồ nghiêm túc nói: “Phải chuẩn bị sẵn sàng rồi hãy lộ diện! Tô Vũ, ngươi cảm thấy đám người lão Ô Quy thật sự bất khả chiến bại ư? Ngươi cho rằng các tộc không đối phó được với đám người lão Ô Quy chắc? Chỉ là vấn đề trả giá nhiều hay ít mà thôi! Không nói đâu xa, chỉ cần Tiên tộc dốc toàn bộ lực lượng, vậy thì đám trấn thủ như lão Ô Quy đều có khả năng sẽ chết hết, ngươi tin không?”
“Tin!”
Tô Vũ gật đầu, cười nói: “Ta hiểu đạo lý này! Ý đại nhân là hiện tại ta lộ diện sẽ khiến kẻ khác chú ý, thậm chí có đồ cổ xuất hiện giết ta.”
“Ngươi hiểu là tốt!”
Hà Đồ nói: “Ý ta là ngươi hãy điệu thấp ngủ đông đi. Nếu lần này trở về sớm thì tiếp tục giả vờ là ngươi vẫn luôn ở trong thành không ra ngoài, để Nhân tộc trở thành bia ngắm của vạn tộc, phủ nhận việc ngươi từng đến Tinh Vũ phủ đệ! Kẻ biết tin đều đã bị ngươi giết, những kẻ còn lại sẽ không dám nói bậy, dù nói thì cũng chưa chắc có người tin!”
Đúng vậy, nếu Tô Vũ không lộ diện hấp dẫn sự chú ý thì chắc chắn Nhân tộc sẽ trở thành bia ngắm.
Cho Tô Vũ có đủ thời gian phát triển!
Tinh Nguyệt mở miệng: “Đừng cảm thấy Tử Linh giới là nơi tránh nạn an toàn cuối cùng của ngươi, không đơn giản như vậy đâu! Nếu ngươi chết thật, vậy ngươi sẽ không còn là ngươi nữa, nếu ngươi không chết, ngươi cảm thấy mình có thể ở mãi trong Tử Linh giới sao?”
Hai vị Tử Linh quân chủ đều thật lòng khuyên Tô Vũ không cần lộ diện.
Lần này trở về phải điệu thấp, tốt nhất là tỏ vẻ như thể mình vẫn luôn ở trong thành!
Dù kẻ nào nói ngươi từng ra ngoài, ngươi đều có thể phủ nhận, ngươi không thừa nhận, kẻ khác cũng không có chứng cứ!
Tô Vũ ngươi chỉ ở trong thành.
Tô Vũ mỉm cười, lại uống ngụm trà, trầm ngâm một hồi rồi nói: “Đại nhân cảm thấy Nhân tộc có thể gánh vác được sao?”
“Có thể!”
Hà Đồ bình thản: “Bọn họ chỉ tử thương một ít, trở về rồi thì ngủ đông vài năm là được. Ta cảm thấy triều tịch chi biến còn chưa tới lúc buông xuống, vẫn còn thời gian! Nhân tộc vốn có tới 40 50 vị Vĩnh Hằng, nếu chết 10 20 người thì các tộc sẽ cảm thấy tốc độ Nhân tộc quật khởi không nhanh nữa, vậy thì sẽ bỏ ý đồ đuổi tận giết tuyệt, để tránh Nhân tộc liều chết phản kháng!”
Tô Vũ im lặng uống trà.
Hà Đồ nói thẳng: “Quả nhiên là người sống, không thể giống chúng ta, ta và ngươi không giống nhau, với ta thì dù Nhân tộc có chết sạch ngay trước mặt, cùng lắm thì ta chỉ thổn thức một chút, cảm khái vài câu khi còn sống ta cũng từng là Nhân tộc rồi thôi. Nếu nói là phẫn nộ, bi ai, thương tiếc gì đó thì hoàn toàn không có!”
Lúc trước khi Đại Tần vương suýt nữa bị giết, y chỉ cảm thấy đáng tiếc, ngoài ra thì không còn cảm xúc gì khác.
Ta cũng từng là người!
Nhưng đó là Hà Đồ cách đây hàng vạn năm chứ không phải là Hà Đồ bây giờ.
Tô Vũ mỉm cười, “Đại nhân nói đúng, người sống có rất nhiều thứ cần phải bận tâm. Tỉ như ta xuất thân từ Nam Nguyên, ta có thể nói Nam Nguyên rác rưởi, Nam Nguyên quá nhỏ, quá yếu, quá nghèo, quá khổ... Nhưng nếu người ngoài nói vậy thì ta sẽ nổi giận, cảm thấy kẻ đó không có tư cách phán xét!”
Tô Vũ khẽ cười, “Nếu kẻ đó dám khinh nhục người Nam Nguyên, giết người Nam Nguyên, ta sẽ dạy gã cách làm người! Cho nên con người đều là những kẻ tiêu chuẩn kép, có vài thứ trông thì có vẻ không thèm để ý, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn sẽ đặt cả tính mạng mình vào đó!”
Tô Vũ thở hắt ra, “Nếu lần này ta không ra mặt thì mấy người Đại Tần vương sẽ phải đứng mũi chịu sào, trở thành bia ngắm của vạn tộc, ai bảo Nhân tộc sống sót quá nhiều làm gì. Nhiều người còn sống chính là tội, nghiêm khắc mà nói thì việc này cũng do ta gây nên, ta đã giết quá nhiều vạn tộc. Kỳ thật ta có thể mặc kệ bọn họ, nhưng nếu mấy người Đại Tần vương mà bị giết thì ta sẽ có cảm giác tội lỗi!”
“Ngươi thật là...”
Hà Đồ phì cười: “Quá mức để ý những chuyện thế này là không tốt, dù sao thì vô tình mới là vương đạo!”
“Thật sao?”
Tô Vũ trêu chọc: “Nếu vô tình là vương đạo, thế thì Tử Linh giới đã có vô số vương giả rồi!”
“...”
Không có gì để phản bác.
Tinh Nguyệt nhìn Tô Vũ, thấp giọng hỏi: “Nói vậy nghĩa là ngươi nhất quyết phải ra tay?”
“Ừm!” Tô Vũ gật đầu, trầm mặc một hồi mới nói tiếp: “Nhưng ta lo các vị trấn thủ không muốn lộ diện vì ta! Đến bây giờ cũng chỉ có hợp tác vì ích lợi, cảm tình thì có bao nhiêu chứ? Nói thật, ta hy vọng hai vị có thể giúp ta, nếu trấn thủ nguyện ý lộ diện vì ta thì mong là hai vị hãy khống chế Tử Linh khu vực quanh đây, đừng tạo áp lực quá lớn cho cổ thành!”
“Nhưng nếu bọn họ không muốn...”
Tô Vũ nói thẳng: “Vậy tập hợp mấy vị khác để tấn công cổ thành, tạo áp lực, khiến bọn họ ý thức được tầm quan trọng của Tô Vũ ta!”
Đúng vậy, hắn muốn tăng tầm quan trọng của chính mình.
Cổ thành không thể rời khỏi Tô Vũ ta!
Mà điều này cần Tử Linh quân chủ phối hợp.
Hà Đồ khen ngợi: “Tính kế rất hay! Vấn đề này không khó, Tử Linh quân chủ khu vực phụ cận ta đều quen cả, bảo bọn họ làm cái khác thì chưa chắc đã nguyện ý, nhưng kêu gọi cùng nhau tấn công thông đạo Tử Linh để uy hiếp trấn thủ thì bọn họ sẽ nhiệt tình mà làm thôi.”
Tô Vũ gật đầu, lại nói: “Ngoài ra, ta mong là tốt nhất lần này không liên lụy đến cổ thành, nhưng ít nhiều gì cổ thành cũng cần có lực chấn nhiếp tuyệt đối mới được! Cho nên mấy ngày tới có thể phiền toái hai vị một chút, mở một cái hội gặp mặt nào đó hay không?”
“Cái gì?”
Hà Đồ khó hiểu, ngươi có ý gì?
Tô Vũ cười nói: “Không phải Hạ Thần phủ trưởng mới tới sao? Hai vị làm chủ, mời quân chủ quanh đây tới tụ tập ăn uống vài ngày đi...”
Hà Đồ xua tay, “Không thể, xưa nay Tử Linh không quan tâm tới chuyện này!”
Tô Vũ liền nói: “Ăn uống không được thì làm cái khác, ví dụ như Hạ Thần phủ trưởng sống lại thì cần phải có địa bàn đúng không? Mọi người thương lượng việc cắt ra một khối địa bàn cho Hạ Thần tiền bối được không? Có lẽ bọn họ sẽ không đáp ứng, nhưng mở họp để thương lượng, hòa bình thảo luận cũng tốt, nếu không trực tiếp khai chiến chẳng phải là tổn thương nhau lắm hay sao?”
Lần này Hà Đồ đã hiểu, “Ngươi muốn trở về gánh chức vị thành chủ các thành, giúp bọn họ gánh vác tử khí, nhưng lo lắng nếu quân chủ ở đó thì tử khí quá mức nồng đậm, cho nên cần chúng ta dụ bọn họ đi mấy ngày, ở thời khắc mấu chốt, 36 trấn thủ đều có thể ra tay đúng không?”
“Đúng vậy!”
Tô Vũ gật đầu, chính là ý này!
Hoặc là không làm, hoặc là làm tốt nhất!
Ta muốn giải phóng toàn bộ 36 cổ thành!
“Vậy ngày thường...”
“Ngày thường không sao, các trấn thủ đều sẽ ở nguyên vị trí, áp lực ta phải chịu không lớn, chỉ cần bọn họ có thể ra tay ở thời khắc mấu chốt vì ta là được!”
Hà Đồ hít sâu một hơi, dã tâm của gia hỏa này lớn thật!
Hắn muốn cả 36 tôn trấn thủ ra tay vì mình.
“Nhưng chưa chắc đám gia hỏa đó sẽ nguyện ý hỗ trợ ngươi!”
Hà Đồ cảnh cáo: “Ngươi phải biết rằng, không phải tất cả trấn thủ đều thích Nhân tộc!”
“Ta biết!” Tô Vũ gật đầu, “Nhưng ta đã giải phóng cho bọn họ, ít nhiều gì bọn họ cũng phải cho ta chút ngon ngọt, không phải sao?”
Tinh Nguyệt hiến kế: “Nếu ngươi lo lắng áp lực quá lớn, vậy không bằng dụ một đám tới đây rồi giết toàn bộ!”
Tô Vũ thở dài, “Đại nhân làm Tử Linh nhiều năm xem ra còn không hiểu tình huống bằng ta! Quy tắc... Không cho phép! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta giết một tên, sẽ lập tức có một kẻ khác lao lên thay thế, có lẽ còn mạnh hơn! Ta nghĩ chắc Hà Đồ đại nhân cũng biết việc này, nếu không phải như thế, chẳng lẽ 36 vị trấn thủ không giết được các ngươi hay sao?”
Tinh Nguyệt sửng sốt, thật ư?
Hà Đồ câm nín, y nhìn Tinh Nguyệt như nhìn kẻ dở hơi, lên tiếng giải thích: “Ngươi ít đánh nhau, cũng hiếm khi ra ngoài nên có lẽ không biết, kỳ thật có không ít quân chủ đã thay đổi, có kẻ bị giết, có kẻ rời đi, nhưng một kẻ đi mất thì một kẻ khác sẽ mau chóng thay thế, chưa từng gián đoạn. Chỉ cần vẫn còn thông đạo thì khi ngươi giết một tên, một tên khác sẽ đến ngay lập tức. Tinh Nguyệt ngươi...”
Sao ngươi sống được đến tận bây giờ hay vậy?
Hà Đồ phục rồi, đến người sống như Tô Vũ còn biết, còn đoán được tình hình, vậy mà Tinh Nguyệt ngươi lại hoàn toàn không biết gì cả!
Tinh Nguyệt cảm thấy mình vừa bị coi thường!
Nàng giận dữ nhìn bọn họ!
Sau đó hừ lạnh một tiếng, không góp ý nữa, bổn tọa không muốn để ý tới các ngươi!
Có đầu óc thì ghê gớm lắm à?
Không phải là một kẻ đã chết với một kẻ chỉ có âm mưu quỷ kế thôi sao?
Ta khinh bỉ các ngươi!