Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2296 - Chương 2296: Diễn Y Như Thật

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2296: Diễn Y Như Thật
 

Lúc này, trong mắt các vô địch bùng nổ thần quang, nhìn về phía những người mới thoát ra.

Trong tay vài vị vô địch còn xuất hiện một con mắt!

Hợp Đạo Nhãn!

Tra xét!

Có con mắt nhìn thấy Đại Tần vương, nó nhìn ông nhưng không thể nhìn thấu.

Có người thấy đám người Chiến Vô Song, nhưng... lúc này bọn họ đang ở trạng thái hôn mê, hình như còn bị hạ cấm chế, điều này làm một vài cường giả Thần tộc biến sắc, đều nhìn về phía Nhân tộc.

Bên phía Nhân tộc, Đại Tần vương không hé răng, Chu Thiên Phương cười nói: “Đừng nhìn chúng ta, Tô Vũ là người thiết hạ cấm chế, tốt nhất là Thần tộc đừng nhúng tay, nếu không... Những người này mà chết, vậy thì chẳng ai cứu được!”

Bên phía Thần tộc, một vài cường giả sắc mặt biến ảo không chừng.

Có cường giả Thần tộc muốn kéo bọn họ lại, nhưng mấy vị vô địch quát: “Chờ tra xét xong rồi tính!”

Ai biết Tô Vũ có ngụy trang lẩn trốn trong đó không?

Giờ phút này không phải chỉ có một Hợp Đạo Nhãn, mà là nhiều hơn, nghĩa là có mấy vị Hợp Đạo đang tra xét, xem tam sinh, xem quá khứ, xem tương lai!

Còn biện pháp tra xét biển ý chí... Đây là phạm húy, dù là hiện tại thì cũng vậy, không ít kẻ là hậu duệ vô địch.

Sau đó, có người nhìn về phía Nhân tộc, quát lạnh: “Nhân tộc, mở rộng biển ý chí, để chúng ta tra xét!”

Đại Tần vương lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

“Đại Minh vương, đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi muốn bao che cho Tô Vũ?”

Có người quát lạnh: “Có lẽ Tô Vũ đang trốn trong đám Nhân tộc này!”

Hạ Long Võ trầm giọng: “Hắn vẫn quan tâm đến Nhân tộc, nếu không, Nhân tộc không sống được nhiều như vậy, nếu đã vậy... Tại sao hắn lại trốn giữa Nhân tộc? Dùng đầu óc nghĩ đi thì biết!”

“Hừ!”

Tuy rằng Hạ Long Võ nói có lý, nhưng... Nhân tộc còn sống rất nhiều, không có vô địch nào chết, đã thế Vân Trần còn chứng đạo, vậy chẳng lẽ không nên làm khó sao?

Chẳng những chèn ép, còn phải ra sức chèn ép!

Nơi xa, Đại Minh vương ngụy trang Đại Chu vương ánh mắt khẽ động, ông quát: “Các ngươi chỉ vì tìm Tô Vũ mà muốn khai chiến với tộc chúng ta ư? Để tộc nhân của chúng ta lại đây, nếu khai chiến, các ngươi cũng chẳng được gì!”

Khí tức Đại Tần vương hình như không quá yếu!

Đám người Đại Minh vương ngoài ý muốn, ông ấy đã khôi phục rồi ư?

Hay là sao?

Tóm lại, giờ phút này bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn.

. . .

Bọn họ đang tranh chấp, còn Tô Vũ thì không ai để ý.

Bốn vị vô địch tọa trấn chỉ có một mục đích.

Các ngươi không quấy rối, chúng ta mặc kệ ngươi!

Nếu quấy rối, bốn vô địch trấn áp Tinh Hồng, dù Tinh Hồng rất mạnh thì cũng không thể lấy 1 địch 4, trong đó còn có một vị Vĩnh Hằng thất đoạn.

Thực lực Tinh Hồng đại khái là Vĩnh Hằng bát đoạn, nhưng là tồn tại cổ xưa, có lẽ sẽ cường đại hơn cường giả bây giờ một chút, nhưng dù cường đại thế nào đi nữa, nếu y đối mặt với bốn vị vô địch thì cũng không thể nhẹ nhàng đánh bại.

Huống chi, Tinh Hồng có chức vị trong người, bọn họ không trêu chọc cổ thành, Tinh Hồng mà ra tay, chẳng lẽ y nghĩ rằng quy tắc chỉ là bài trí thôi ư?

Giờ phút này Tô Vũ lộ vẻ bất đắc dĩ.

Ta bó tay rồi!

Hắn cắn răng quát: “Ta chính là Tô Vũ, Tô Vũ thật sự, các ngươi đánh ta chính là khiêu khích thánh thành, ta cảnh cáo lần cuối, các ngươi đừng quá đáng! Thiên Toàn, ta cảnh cáo các ngươi, các ngươi mà tấn công ta thì chính là kẻ địch của thánh thành, ta sẽ cho tất cả trấn thủ ra tay, đánh chết các ngươi!”

“Ha ha ha!”

Thiên Toàn Tiên vương bật cười, gia hỏa này quá nực cười!

Ông ta nhìn về phía Tinh Hồng: “Tinh Hồng trấn thủ, hắn chỉ là cư dân cổ thành bình thường, chết thì thôi, ta đánh chết hắn sẽ không thành vấn đề chứ? Nếu ngươi ra tay vì Tô Vũ, ra tay vì thành chủ của các ngươi, về mặt tình cảm thì có thể tha thứ, ta nghĩ, chắc các ngươi không đến mức tự tìm phiền toái vì một cư dân bình thường đúng không?”

Tinh Hồng lạnh lùng nói: “Không thể giết cư dân bình thường bên trong thành, ngoài thành thì không tới phiên ta quản! Nhưng giết Tô Vũ, giết thành chủ của ta thì đó chính là khiêu khích!”

“Ha ha ha, hắn không phải Tô Vũ đúng không?”

Thiên Toàn không nhịn được cười: “Nhảy nhót tới hiện tại, tiểu gia hỏa này chỉ biết kêu gào náo loạn, bổn vương rất muốn giết ngươi, để ngươi biết cái gì gọi là Vĩnh Hằng!”

Câu cuối cùng rõ ràng mang theo sát ý và tức giận.

Câm miệng đi!

Một tên tép riu mà không thể an phận sao?

Tô Vũ có tư bản khiêu khích vô địch, ngươi có sao?

Tô Vũ âm thầm tính toán, lúc này khiêu khích đã hoàn thành, giờ mấy gia hỏa này chắc chắn sẽ ra tay với ta, không vấn đề gì!

Hắn nhìn qua một lượt, tính toán lát nữa đánh nhau nên giết kẻ nào, chủng tộc nào có thể buông tha, chủng tộc nào không thể buông tha...

Hiện tại, đám người vây quanh Nhân tộc đều phải bị xử lý!

Kẻ bàng quan có thể tạm thời bỏ qua.

Muốn giết hết thì cũng không làm được.

Giết gà dọa khỉ... Không cần phải giết hết khỉ, chủ yếu là cũng rất khó giết!

Tô Vũ nghĩ vậy, hắn lại giận dữ hét: “Các ngươi làm càn! Các ngươi đang khiêu khích chủ nhân thánh thành vĩ đại đấy! Tất cả trấn thủ nghe ta hiệu lệnh! Những người này dám ra tay với ta, tất cả giết không tha!”

Không ai đáp lời, một lát sau, thanh âm Thiên Diệt lười biếng truyền đến: “Được được, biết rồi, bọn họ ra tay với ngươi, chúng ta liền ra khỏi thành giết bọn họ! Giết Tô Vũ chính là khiêu khích chứ gì, hiểu rồi!”

Một đám người bật cười.

Diễn y như thật vậy!

Có giỏi thì các ngươi ra đi!

. . .

Đám vô địch không để trong lòng.

Lúc này, có người thay đổi sắc mặt.

Bên phía Ngũ Hành tộc, Phù Thổ Linh nhìn về phía Kim Thụy, nhanh chóng truyền âm: “Trưởng lão, nhanh bảo mấy lão gia hỏa tộc chúng ta chạy lấy người...”

Kim Thụy sửng sốt, làm sao vậy?

“Trưởng lão, ngài không nhìn ra ư? Đó là Tô Vũ!”

Phù Thổ Linh bất lực, vậy mà còn không hiểu ư?

Tên kia chính là Tô Vũ thật đấy!

Đã lên xong kịch bản rồi, một khi Tô Vũ chủ động xuất động, Thần Tiên Ma ra tay với hắn, vậy đại chiến sẽ lập tức bùng nổ, trấn thủ sẽ ra tay, bởi vì... đã cảnh báo trước rất nhiều lần rồi.

Giết Tô Vũ chính là khiêu khích bọn họ!

Vậy mà còn không hiểu sao?

Không nhận ra sao?

Kim Thụy có chút hoảng hốt, không thể nào, đây là Tô Vũ thật ư?

Tô Vũ... Không trốn trong đám người ư?

Đừng đùa!

Ông cho rằng Tô Vũ đang trốn trong đám người, vậy mà lại... Không phải ư?

Má nó!

Hắn ra ngoài trước à?

Bên kia, Ma Đa Na nhíu mày nhìn Tô Vũ như một thằng ngốc, nếu hắn là giả, vậy hắn thật sự ngu ngốc, lời khiêu khích ấy sẽ chẳng được ai coi trọng!

Nhưng nếu là thật sự thì sao?

Tô Vũ... đã ra ngoài rồi ư?

Hắn đi ra ngoài thế nào?

Thông đạo Tử Linh?

Ma Đa Na hoài nghi, không có hé răng, gã nhìn về phía tiền bối nơi xa, nhìn Ma Qua Ma vương, gã chần chờ một chút, sau đó vẫn nói: “Tiên tổ, tra ta trước đi, ta muốn rời khỏi chỗ này, ta bị thương!”

Ma Qua nhìn lướt qua Ma Đa Na, lần này Ma tộc cũng không còn nhiều người sống, không phải chỉ có Ma Đa Na may mắn, mà còn mấy vị Ma tộc khác nữa, nhưng Ma Đa Na quan trọng nhất.

Trong tay Ma Qua cũng có Hợp Đạo Nhãn, gã nhìn Ma Đa Na, sau đó Ma Qua liền nói: “Chư vị, trên người Ma Đa Na có khí tức tinh huyết Ma Hoàng, không có khả năng là Tô Vũ, ta xin đảm bảo, được không?”

Các vô địch khác tự hỏi một chút, không hề nhiều lời, kẻ mang tinh huyết Ma Hoàng thì vấn đề sẽ không lớn.

Dù lá gan Tô Vũ lớn thế nào thì cũng không dám dính đến tinh huyết Ma Hoàng, rất dễ bị Ma Hoàng đánh chết.

Ma Qua tóm lấy Ma Đa Na, còn mấy vị Ma tộc khác thì gã không quan tâm, lát nữa phải cẩn thận tra xét, tránh trường hợp Tô Vũ ngụy trang lẫn vào trong đó.

Vừa đến bên cạnh gã, Ma Đa Na nhanh chóng truyền âm: “Tiên tổ, chuyện không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi trước đi...”

“Đi?”

Ma Qua nhíu mày, truyền âm nói: “Dù thế nào thì lần này cũng phải giết Tô Vũ, người này mà không chết, tất sẽ thành họa lớn! Còn nữa, các ngươi cùng thời đại, nếu hắn không chết, hào quang của ngươi sẽ bị che lấp, khí vận bị đoạt, tiến bộ không nhanh như vốn có...”

Ma Đa Na trầm mặc, không nói gì nữa.

Tiên tổ không muốn đi!

Ma Đa Na lo lắng sẽ xảy ra chuyện!

Bình Luận (0)
Comment