Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2297 - Chương 2297: Là Do Ngươi Công Kích Ta Trước

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2297: Là Do Ngươi Công Kích Ta Trước
 

Hợp Đạo Nhãn trong tay các vị vô địch vẫn đang tra xét từng người, Hợp Đạo Nhãn không khách khí với tiểu tộc, tra xét cả biển ý chí, Hợp Đạo cũng biết tránh nặng tìm nhẹ.

Chủng tộc không có cường giả cường đại tọa trấn, vậy để ý nhiều mà làm gì?

Đại tộc, chẳng hạn như Thần tộc, khi tra xét thì chủ yếu là dùng Hợp Đạo Nhãn, mà không phải trực tiếp xâm nhập biển ý chí...

Lúc này, bên phía Tiên tộc, sắc mặt một vị vô địch trắng bệch, giọng nói thì có chút kinh hỉ: “Con ta còn sống!”

Một đám người nhìn qua!

Kẻ duy nhất!

Vậy mà Tiên tộc vẫn còn một kẻ còn sống.

Tô Vũ cũng kinh ngạc, còn cá lọt lưới sao?

Trong đám người, một vị cường giả Tiên tộc thực lực Nhật Nguyệt cảnh lộ vẻ mờ mịt nhìn khắp nơi, vô cùng sợ hãi, Tiên tộc... chỉ còn mình ta ư?

Hắn nhìn về phía phụ thân chính mình, vội vàng nói: “Phụ thân, ta đến đó thì tra xét từng tầng, không có nguy hiểm gì cả, ta không gặp được Tô Vũ, không có bất cứ nguy hiểm nào!”

Hắn nhờ lời phụ thân dặn!

Đúng, ta phải nói vậy, bằng không sẽ có phiền toái.

Không sai, trước khi vào vị vô địch Tiên tộc kia đã dặn hắn phải giả vờ là tra xét từng tầng, trên thực tế, hắn đã chạy từ sớm, rất sớm, sớm kinh người!

Hắn trực tiếp lên tầng 7, khi tầng 7 còn chưa nhận được tin tức về Hà Đồ thì hắn đã chạy tới tầng 8, lên đó rồi hắn chẳng đi đâu, chỉ tìm phủ đệ của tướng quân tạp hào Tiên tộc để bế quan.

Đến bây giờ, thực lực hắn tiến bộ không ít, đã đến Nhật Nguyệt bát trọng!

Lúc này hắn còn nhớ lời phụ thân dặn dò, trong lòng chấn động, những người khác đã chết rồi ư?

Má nó!

Ta phải nói là bận tra xét từng tầng, không thì trách nhiệm này bị đổ cho ta thì làm sao bây giờ!

Nhưng... Lời này vừa nói ra, một đám người lộ vẻ khác thường.

Từng tầng?

Ngươi chắc chắn chưa?

Hà Đồ... tàn sát từng tầng một đấy!

Ngươi không gặp Hà Đồ ư?

Lừa quỷ à?!

Sắc mặt Tiên tộc vô địch kia cứng đờ, sau đó nhanh chóng khôi phục, khẽ quát một tiếng: “Nói vớ vẩn, ngươi vừa đến đã lên thẳng tầng 7, căn bản không hề tiến lên từng tầng, sao lại nói dối?”

Nói dối?

Vị Tiên tộc kia ngây ngốc, cha ta làm sao vậy?

Khi ta sắp vào, ngươi bảo ta nói vậy mà!

Vị Tiên vương kia hơi xấu hổ, nhưng mà dù sao cũng già rồi mặt dày, lão mặt không đổi sắc nói: “Đừng nói hươu nói vượn, ngươi bị Hà Đồ dọa sợ rồi à? Haizz, sao ta lại có hậu duệ vô năng phế vật như ngươi, gặp Hà Đồ thì bỏ chạy, rồi còn dám nói dối?”

“...”

Hà Đồ?

Tiên tộc Nhật Nguyệt này không quá ngốc, đã mơ hồ hiểu ra.

Hình như ta... nói sai rồi.

Hà Đồ cũng ở trong Tinh Vũ phủ đệ ư?

Ta nói rằng mình ở tầng 1 là có vấn đề ư? Thôi, mặc kệ, đã ra ngoài rồi, quan tâm làm gì!

Những người khác chết hết ư?

Không thể nào, năm tôn Tiên vương a, hắn không dám nghĩ nữa, không chỉ Tiên vương, giờ phút này, vô địch của các đại tộc hình như cũng không còn.

Các vô địch không ngốc, giờ phút này, đều lộ vẻ mặt tối tăm nhìn vị kia.

Hiểu rồi!

Gia hỏa này là người đầu tiên thông tri hậu duệ bên trong, mọi người cho rằng lão bảo con trai đi xuống tra xét, hóa ra là lừa đảo, gia hỏa đáng chết, đường đường là Tiên vương vậy mà không biết xấu hổ như thế!

Lúc này lại bị vạch trần!

Mấu chốt ở chỗ, một vài Tiên vương cảm thấy ghen ghét, bực bội.

Tiên tộc chết sạch!

Chỉ có nhi tử gia hỏa này chạy thoát!

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ là nhờ lời dặn dò của gia hỏa này.

. . .

Nơi xa, Tô Vũ cũng ngoài ý muốn, cũng đoán được một ít.

Không tồi!

Vậy mà vẫn còn một tên sống sót!

Trời ạ, vận khí này, người này là Tiên tộc mang đại khí vận!

Khi thấy những người khác tới gần Nhân tộc, Tô Vũ hít sâu một hơi, tra xét Nhân tộc thì thôi, nhưng đừng phát hiện ra Đại Tần vương, tuy rằng hiện tại thực lực Đại Tần vương khôi phục không ít, nhưng dù sao cũng đã mất hai thế thân.

Tô Vũ lộ vẻ bất khuất liều chết, lại tiến lên trước một bước, cách Tinh Hồng một chút, giận dữ nói: “Các ngươi cương quyết muốn cản ta ư? Đừng quá đáng, ta chỉ muốn đi đón vài người trở về...”

Đám người Thiên Toàn sợ ngây người.

Từng gặp kẻ muốn chết, nhưng chưa từng thấy kẻ nào muốn chết đến vậy!

Ngươi thật sự muốn chết ư?

Khi Tinh Hồng cỏn ở bên cạnh thì có thể hiểu, mà giờ ngươi đơn độc đi ra, ngươi là tên ngốc không thấy quan tài không đổ lệ ư?!

Bên cạnh Thiên Toàn Tiên vương, một tôn Tiên vương khác nhàn nhạt nói: “Còn sống không tốt sao?”

“Tên nhãi nhép nhà ngươi đừng xen vào, đừng quấy rối. Giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta, biết không?”

Đường đường là Thiên vương mà lại phải giết tên nhãi nhép như ngươi, đúng là bẩn tay!

Ngươi biết không?

Tô Vũ phẫn nộ, hắn rất nôn nóng, cũng rất bất đắc dĩ, hắn cắn răng nhìn về phía Tinh Hồng: “Đại nhân, bọn họ ra tay với ta, các ngươi... Thật sự sẽ ra tay sao?”

Đám người Thiên Toàn lại bị chọc cười!

Không phải trước đó nói hiên ngang lẫm liệt lắm sao?

Sao giờ không tự tin thế, quả nhiên giả chính là giả, không hề tự tin, sợ Tinh Hồng không ra tay, bọn họ sắp bị tên đáng yêu này chọc cười đến chết rồi!

Niềm vui hôm nay đều là nhờ tiểu gia hỏa này.

Lúc trước còn cảm thấy bi thương, nhưng xem hắn diễn một lúc lại cảm thấy vui hơn, vậy lát nữa nếu có giết hắn thì sẽ cho hắn chết thống khoái!

Tinh Hồng đờ đẫn, màn trình diễn của ngươi... Thật rác rưởi.

Mà thôi, ngươi tự biên tự diễn, rác rưởi cũng chẳng sao.

“Sẽ!”

“Vậy... Đa tạ đại nhân!”

Tô Vũ lộ ra biểu tình không muốn sống nữa, hắn nhìn về phía Tiên vương kia, lại nhìn Thiên Toàn, tính toán, ta đánh ai bây giờ đây?

Những kẻ chặn hắn đều có tam thân!

Đương nhiên kẻ “độc thân” mà dám đến chặn Tinh Hồng thì chính là muốn chết.

Nếu đánh Thiên Toàn thì cũng lắm là đánh chết được một thế thân, chưa chắc có thể giết chết, cũng chưa chắc đã giấu được cảm giác của lão.

Một Tiên vương khác, đối phương đại khái là Vĩnh Hằng ngũ đoạn.

Có hy vọng trực tiếp đánh chết, một quyền đánh bạo một thân, ba quyền xong trận chiến, trực tiếp đánh chết...

Tô Vũ hạ quyết tâm, vô cùng phẫn nộ nhìn tôn Tiên vương kia, cắn răng nói: “Ngươi tên là gì? Ta muốn đánh chết ngươi!”

“Ngươi... Ha ha ha!”

Tiên vương kia cười xán lạn: “Bổn vương có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, tên nhãi nhép, danh hào của bổn vương...”

“Không cần biết, nói quá nhiều!”

Tô Vũ hừ một tiếng, bỗng nhiên, hắn cắn răng một cái, nổi giận đùng đùng lao đến tấn công!

“...”

Một đám người kinh ngạc, Tô Vũ giả này muốn chết đến vậy sao?

Tiên vương kia cạn lời, ngoài ý muốn, nhưng vẫn có chút cảnh giác, gã đánh một chưởng về phía Tô Vũ, gã không muốn tiểu tử này lại gần mình!

Tránh xảy ra biến cố!

Gã không còn gì để nói, ngươi lấy dũng khí từ đâu ra?

Không biết ai cho ngươi dũng khí ấy nữa.

Tinh Hồng ư?

Tô Vũ tiếp tục lao đến, thấy chết không sờn, nghiến răng nghiến lợi, chờ khi chưởng phong đánh tới, Tô Vũ đột nhiên mắng: “Ngươi thật sự dám công kích ta ư? Chủ động công kích ta...”

Tiên vương không cho hắn cơ hội nói chuyện, ngu ngốc, ta còn muốn đánh chết ngươi đây!

“Đây là ngươi chủ động đấy!”

Tô Vũ quát lớn, là ngươi chủ động, ngươi phạm quy!

Giờ khắc này, thần văn chữ “Xuyên” đột nhiên phát động, hắn nháy mắt xuyên qua... Đại khái không đến 100 mét, nhưng vậy là đủ rồi, có thể tới trước mặt vô địch kia.

Khoảng cách dịch chuyển rất ngắn!

Nhưng cũng rất nhanh, xuyên qua không gian rất hữu dụng.

Nếu không, đợi hắn lao đến nơi thì cần một chút thời gian.

Khi hắn đột nhiên xuất hiện, vô địch kia cảm nhận được không gian dao động, gã cười lạnh, có chút kinh ngạc nhưng không hề e sợ, một tay khác nắm thành quyền đánh về phía không gian vừa bị xé rách!

Đi chết đi, tiểu tử!

Không ngờ hắn lại thuộc không gian hệ, mọi người đều biết Tô Vũ không có thần văn không gian, không thì đã dùng đến từ lâu rồi!

Vậy mà ngươi còn giả mạo Tô Vũ ư?

Bình Luận (0)
Comment