Tô Vũ cắn chặt hàm răng!
Hắn bị lừa rồi!
Quả nhiên, những người này không có kẻ nào là đơn giản, Lưu Hồng nói ra một câu nhẹ nhàng là có thể trói xiềng xích lên người hắn, lúc trước hắn không hiểu, mơ mơ màng màng bị mắc lừa.
Nếu hồ sơ ghi lại lời bình như là không có trách nhiệm, vi phạm quy tắc, vv. . . vậy thì nó sẽ ảnh hưởng cả đời hắn.
Như khi tiến vào quân đội, quân đội sẽ xem những lời bình này, cho dù hắn được nhận thì cũng sẽ không được giao trách nhiệm lớn.
Mấy lời đơn giản lại có thể khiến Tô Vũ trả giá gấp mười, gấp trăm lần chỉ để phòng ngừa những điều đó.
"Lưu Hồng!"
Tô Vũ thầm hận!
Lưu Hồng khó chơi hơn đệ đệ của Lưu Hạ của gã nhiều!
Ta đã nhớ!
Một Đằng Không thất trọng như ngươi lại gài bẫy một tân sinh như ta, ngươi còn là người sao?
Súc sinh!
"Không sao, bình tĩnh! Ta sẽ không ở lớp trung cấp quá lâu, chẳng mấy chốc ta sẽ đến lớp cao cấp, nếu ván đã đóng thuyền, ta đây phải nhẫn nhịn!"
"Nhiều nhất là ba tháng, ta sẽ rời khỏi lớp trung cấp!"
"Hiện tại nổi giận hay đi tìm Lưu Hồng thì cũng không làm nên chuyện gì, sẽ chỉ khiến gã đắc ý hơn mà thôi, kệ gã, lão tử nhớ kỹ tên khốn nhà gã rồi!"
Tô Vũ thầm mắng một tràng!
Đúng là súc sinh!
Đường đường là Đằng Không thất trọng lại làm khó một nhân vật nhỏ như ta, đúng là chả phải người.
Mà hắn thì chỉ có thể ngậm bồ hòn, chẳng được lợi gì, lại còn khổ không nói được.
Chẳng lẽ ta nói với người khác rằng mình bận rộn nhiều việc, không có thời gian làm lớp trưởng, cũng không quan tâm 3 điểm công huân kia ư. . .
Dù lời này là thật, nhưng nói ra thì chỉ có thể bị mắng chết mà thôi!
Đè nén lửa giận trong lòng, Tô Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, Vương Minh chấp giáo này không cùng phe với Lưu Hồng, đương nhiên cũng không phải là người của đa thần văn hệ.
"Lão sư, xin hỏi một chút, Lưu Hồng trợ giáo có thu nhận học viên không?"
Vương Minh nhìn hắn một cách thâm thúy, mỉm cười đáp: "Có, có hai người! Một người là học viên cũ, một người là học viên mới. Đều ở lớp cao cấp, vị học viên cũ kia trước đây từng khiêu chiến Bách Cường bảng nhưng thất bại, nhưng ta cảm thấy người đó cũng sắp thành công rồi."
"Học viên mới cũng là học viên tối thượng đẳng, nghe nói sắp đột phá Thiên Quân, cũng là học viên yêu nghiệt, rất lợi hại!"
Tô Vũ thở ra, vội hỏi tiếp: "Lão sư, bọn hắn tên là gì?"
"Học viên cũ là Dương Cát, học viên mới là Lâm Diệu!"
Tô Vũ lại hỏi: "Lão sư, học phủ có. . . à. . . Quy định nào mà. . . học viên lớp trung cấp khiêu chiến học viên lớp cao cấp, đánh tàn phế hoặc đánh chết nhưng không bị phạt hay gì đó tương tự không?"
". . ."
Vương Minh ngồi ngay ngắn!
Ồ!
Ra là một kẻ tàn nhẫn!
Trước đó lão còn đồng tình với Tô Vũ, hiện tại lão cảm thấy mình nên thay đổi thái độ rồi.
Học viên được Bạch Phong coi trọng chấp nhận, lại là tối thượng đẳng duy nhất tại Nam Nguyên trong nhiều năm qua, sao có thể là phế vật.
Nghe nói còn là học sinh của Liễu Văn Ngạn. . . A, Liễu Văn Ngạn!
Bạn học cũ năm mươi năm trước!
Nhân vật lãnh tụ quang mang vạn trượng!
Giờ thì xem ra vở kịch này còn dài!
Vương Minh hứng thú nghiêng người về phía trước, thấp giọng đáp: "Ồ, có đấy! Ba học viên đứng đầu kì thi tháng của lớp trung cấp sẽ có tư cách khiêu chiến học viên lớp cao cấp, nếu thắng, cho dù chưa đến Dưỡng Tính cũng có thể đến lớp cao cấp học tập!"
"Quy định này dành cho học viên thiên tài, giúp bọn họ sớm có cơ hội vào lớp cao cấp!"
"Khiêu chiến thắng thì vào lớp cao cấp, nếu thua sẽ tiếp tục ở lại lớp trung cấp."
Tô Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: "Khiêu chiến bằng vũ lực hay là cái gì?"
"Vũ lực, luyện đan, chế phù. . . Nhưng đây là thần văn học viện, chủ yếu tỷ thí võ lực!"
"Lão sư, cảnh giới nhục thân của Dương Cát đã đến cảnh giới gì rồi?"
"Dương Cát là Thiên Quân thất trọng, Lâm Diệu là Khai Nguyên cửu trọng."
Tô Vũ lại hỏi tiếp: "Nếu ta khiêu chiến Lâm Diệu, hắn sẽ đáp ứng chứ?"
"Cái này phải do học viên tự nguyện! Mười vị trí cuối của kì kiểm tra tháng sẽ không có quyền cự tuyệt khiêu chiến! Còn những người khác vẫn có tư cách cự tuyệt, Lâm Diệu là tối thượng đẳng, khả năng thành tích kiểm tra kém không lớn."
Tô Vũ gật đầu, không nói thêm nữa.
Không chấp nhận ư. . . Sao có thể không chấp nhận?
Hai nhà thế như nước với lửa, thân là học sinh của Lưu Hồng, gã mà không chấp nhận vậy thì gã không phải là học viên tối thượng đẳng!
"Được, hãy đợi đấy!"
Tô Vũ cắn răng, còn 25 ngày nữa là đến kỳ kiểm tra tháng, ngày 1 tháng sau, ta sẽ khiến Lâm Diệu phải ôm hận!
Ta không phát uy thì các ngươi nghĩ ta là quả hồng mềm ư?
Hắn không làm gì được Lưu Hồng, không đối phó được Lưu Hạ, chưa địch nổi Dương Cát, chả lẽ hắn còn không làm gì được Lâm Diệu sao?
"Hạ Hổ Vưu nói muốn tồn tại trong học phủ thì phải tàn nhẫn. . . Ta vốn không để ý, giờ xem ra nếu ta không làm chút chuyện gì đó, người khác sẽ coi ta là kẻ yếu, Trần Khải tìm ta gây phiền toái, Lưu Hồng thì tính toán ta, Lưu Hạ cũng kiếm chuyện. . ."
Tô Vũ hít sâu một hơi, có chút nổi giận.
"Đã vậy thì đừng trách ta phản kích!"
Nếu 26 ngày sau, ta không đánh chết được Lâm Diệu thì là chính ta quá kém!
. . .
Tô Vũ quay đầu rời khỏi.
Vương Minh nhìn hắn rời đi, lão liền phì cười có chút chờ mong, thật thú vị, e là sau bài kiểm tra tháng đầu tiên của tân sinh lần này sẽ có trò hay để nhìn rồi.
"Tô Vũ. . . Lâm Diệu. . ."
"Bạch Phong. . . Lưu Hồng. . ."
Vương Minh nở nụ cười, làm chấp giáo quá nhiều năm, lão đã quá nhàm chán, giờ nhìn đám người trẻ tuổi cạnh tranh đi.
...
Ăn cơm xong, xế chiều hôm nay không có lớp, Tô Vũ liền chạy đến sở nghiên cứu.
Hắn không thấy Bạch Phong đâu cả, không biết anh ta không ở đây hay là lại ở tầng ngầm.
Còn Hạ Hổ Vưu, Tô Vũ tạm thời mặc kệ cậu, dù sao vẫn còn tinh huyết, hai ngày nữa hỏi lại sau cũng chưa muộn.
"Lưu Hồng!"
Khu sinh hoạt, Tô Vũ dựa trên ghế sô pha, càng nghĩ lại càng giận!
Khinh người quá đáng!
Người lớn bắt nạt trẻ con, quá thiếu đạo đức.
Tô Vũ lại nghĩ đến 3 điểm công huân kia. Hừm, hình như cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu mình không cần gánh trách nhiệm trưởng lớp này, lấy không 3 điểm công huân thì càng tốt hơn.
"Có biện pháp lấy điểm công huân mà không cần bỏ công không nhỉ?"
Tô Vũ lâm vào trầm tư, nếu tổng chỉ đạo không phải Lưu Hồng thì vẫn có cơ hội, tạo mối quan hệ với nhóm chấp giáo, chọn người làm giúp trong đám học viên, một tháng cho 1 điểm công huân thì vẫn có người nhận.
Như vậy, mình còn có thể kiếm lời hai điểm công huân.
Giống như nhân viên chính thức thuê cộng tác viên làm việc.
Tô Vũ biết biện pháp này.
Đáng tiếc, tổng chỉ đạo là Lưu Hồng, cái tên kia muốn làm khó mình, sao có thể để mình chiếm tiện nghi được.
"Mặc kệ, một tháng sau đập chết tên Lâm Diệu rồi tính!"
"Nhất định phải nỗ lực tu luyện!"
Tô Vũ không suy nghĩ thêm nữa, Lưu Hồng làm tổng chỉ đạo, chắc chắn gã ta sẽ không cho hắn cơ hội lợi dụng sơ hở.
Quả nhiên, nam nhân cười quá tươi không phải là kẻ tốt!
"Về sau thấy kẻ nào cười sáng lạn, đánh chết mười người thì chắc chắn chín kẻ không oan!"
. . .
Lầu hai.
Tô Vũ lại tới phòng Mảnh vỡ.
Sáng hôm nay lãng phí thời gian đến trưa, Tô Vũ không còn nhiều thời gian, cũng không dám chậm trễ, hắn vừa đến đã vọt vào trong.
Đối kháng ý chí lực, đối kháng thần văn.
So với hôm qua, hôm nay Tô Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một ít, hôm qua không trụ được bao lâu thì đã bị áp đảo trên mặt đất, hôm nay Tô Vũ cảm thấy trạng thái bản thân đã tốt lên rất nhiều.
Có thể là do tức giận!
Bị Lưu Hồng kích thích!
"Ta ghét Lưu Hồng cho nên ta muốn trả đũa học sinh của gã, kỳ thật ta cũng giống như Trần Khải, cũng là loại người hiếp yếu sợ mạnh. . . Nhưng mục tiêu hiện tại của ta là Lưu Hồng, sau này sẽ thu thập gã sau!"
"Lâm Diệu trước, sau đó là Dương Cát, rồi đến Lưu Hạ, cuối cùng là Lưu Hồng. . ."
Trong lòng Tô Vũ đã sắp xếp xong thứ tự.
Hắn lại nghĩ tới Trần Khải, có phải hiện tại tên này đang khổ tu để chuẩn bị trả thù Bạch Phong hay không?
Đánh chết mình trước, sau đó đánh chết Bạch Phong?
Nếu là như vậy, cái tên kia có hoàn cảnh khá giống mình.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tu luyện thôi!"
Tô Vũ vứt bỏ tạp niệm, tiếp tục thừa nhận tra tấn!
Ý chí lực đối kháng nghe thì đơn giản, nhưng khi vượt quá phạm vi chịu đựng thì sẽ là sự tra tấn.