Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231: Đuổi Tận Giết Tuyệt

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 231: Đuổi Tận Giết Tuyệt
 

Bạch Phong không ở trung tâm nghiên cứu.

Giờ phút này anh đang ngồi uống trà với kẻ thù lớn nhất của Tô Vũ hiện tại, Lưu Hồng.

Bạch Phong phì cười, "Lớp trưởng ư? Lưu Hồng, sao đầu óc ngươi lúc nào cũng nghĩ ra mấy việc đê tiện như vậy?"

Lưu Hồng mặc kệ anh, gã vừa uống trà vừa nói: "Hồ Văn Thăng bế quan, là bế tử quan! Lần này không đến Lăng Vân sẽ không xuất quan, bên kia để ta ra trận, ta phải làm ra chút thành tích, bọn hắn biết ta không phải đối thủ của ngươi, cho nên hi vọng ta dùng cách khác để áp chế ngươi."

"Là sao?"

Bạch Phong từ tốn hỏi, không thấy hoảng hốt chút nào.

Còn việc Tô Vũ làm lớp trưởng. . . Vậy cũng tốt, được thưởng điểm công huân, quá tốt luôn.

Anh cũng muốn thuận tiện khảo sát học sinh của mình một chút. Xem hắn ta sẽ ứng đối ra sao.

"Ngăn cản ngươi chuyển chính thức trong năm nay!"

Bạch Phong nghe vậy thì nhíu mày, anh ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Hồng, "Ngươi ư?"

"Vì sao lại không được?" Lưu Hồng cười nói: "Đằng Không chuyển chính thức có ba yêu cầu, thứ nhất, điểm công huân tích lũy đến 3000 điểm."

"Thứ hai, có học viên tiến vào Bách Cường bảng."

"Thứ ba, trong ba năm, kiểm tra có đánh giá thượng đẳng!"

Lưu Hồng tủm tỉm cười: "Ngoại trừ điều kiện thứ nhất, hai cái còn lại ngươi đều chưa đạt."

Bạch Phong cười nhạt đáp: "Ta đã hai năm liên tục kiểm tra đánh giá thượng đẳng, năm nay kiểm tra đánh giá cũng không có vấn đề mới đúng chứ?"

Dứt lời anh lại hớp một ngụm trà, uống xong mới thủng thẳng nói tiếp: "Mặt khác, năm nay ta vừa nhận học viên, học viên mới không vào được Bách Cường bảng cũng không thành vấn đề, đây không phải yêu cầu cứng nhắc, chỉ cần thành tích kiểm tra tháng, kiểm tra quý của Tô Vũ không kém, vậy đại biểu cho việc ta có công dạy bảo."

"Không sai." Lưu Hồng cũng không quá để tâm chuyện này, "Cho nên cản trở Tô Vũ là bước thứ nhất, sau đó là ngươi, năm nay không cho ngươi lấy được đánh giá thượng đẳng."

"Ồ, các ngươi có thể quấy rầy tổ kiểm tra đánh giá cơ à?"

Bạch Phong trêu ghẹo một câu, Lưu Hồng lại thẳng thắn đáp: "Đương nhiên là không, điều tra ra sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhưng. . . Ngươi cẩn thận một chút, nếu Tô Vũ sát hạch đếm ngược ba lần liên tục, dù thế nào năm nay ngươi cũng không được nhận đánh giá thượng đẳng đâu."

"Nếu năm nay ngươi không thể chuyển chính thức, vậy thì tầm quan trọng của ngươi sẽ giảm đi. . . Dĩ nhiên chuyện đó cũng không quan trọng, làm trợ giáo cũng rất tốt."

"Ba lần sát hạch đếm ngược. . ." Bạch Phong như thể đang nghe chuyện cười, "Có phải ngươi quá xem thường học sinh của ta không?"

Lưu Hồng nhún vai: "Cái này thì phải xem năng lực của ta! Không nói nữa, ngươi tự nghĩ biện pháp ứng đối đi, nếu tiết lộ hết thì còn ý nghĩa gì."

Dứt lời, Lưu Hồng lại nói: "Tự ngươi nhắc nhở sư huynh của mình đi, đại khái năm nay sẽ có không ít phiền toái, không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn, ta đã nhận được tin tức sẽ sớm có người ra tay với sư huynh ngươi, khiến hắn mất chức vị. . ."

Sắc mặt Bạch Phong biến hóa!

Giờ phút này sắc mặt anh có chút lạnh lùng, trầm giọng: "Toàn diện tiến công sao? Những năm qua, chúng ta đã từ bỏ gần như tất cả lợi ích, chỉ để lại vị trí này của sư huynh, hiện tại các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt ư?"

Lưu Hồng lắc đầu, lập tức thanh minh: "Chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ là quân cờ mà thôi! Ai bảo trước đó ngươi đánh bại Hồ Văn Thăng, đứng đầu sóng ngọn gió không phải chuyện tốt, bọn họ lo các ngươi tro tàn lại cháy, phát triển lần nữa. . ."

Dứt lời, Lưu Hồng lại thở dài: "Chỉ sợ chính bọn họ cũng không rõ việc đuổi tận giết tuyệt các ngươi là lo lắng cho tương lai của học phủ, hay là. . . cho tương lai của chính mình!"

"Quyền lợi mê tâm trí!"

Lưu Hồng cảm khái một tiếng, có chút thổn thức: "Chấp chưởng học phủ 50 năm, mặc dù phía trên còn có phủ trưởng, nhưng 50 năm nắm đại quyền trong tay, đơn thần văn nhất hệ lớn mạnh vô cùng, ngươi nói xem, đến bây giờ, rốt cuộc bọn họ đang lo lắng bi kịch tái diễn, hay là lo lắng vị trí của mình sẽ mất đi?"

Bạch Phong hừ lạnh một tiếng, "Chắc là cả hai! Bọn hắn là người thế nào, ta biết! Mấy chục năm trước có lẽ thật sự đau lòng vì bi kịch năm đó, cảm thấy chúng ta hại toàn bộ học phủ, thậm chí phá hủy tương lai phát triển của Văn Minh sư nhân tộc, nhưng chục năm trở lại đây. . ."

Bạch Phong cười nhạo: "Có lẽ tâm tính đã thay đổi rồi! Trước đây, đa thần văn nhất hệ ít nhất còn có thể nhận vài học viên, hiện tại. . . Ha ha, nếu không phải ta nhận Tô Vũ trước rồi thì chỉ sợ sẽ không thu hoạch được gì, dù nhận được học viên thì cũng có thể là người các ngươi sắp xếp."

Bạch Phong uống cạn tách trà, cười lạnh nói: "Áp bức chúng ta thì còn có thể hiểu được, nhưng những năm qua sư huynh của ta vô cùng điệu thấp, mà các ngươi lại muốn nhằm vào cả hắn, đây không phải là áp bức nữa, mà là muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta!"

Bạch Phong đứng dậy, thở hắt ra, "Không dễ vậy đâu! Con thỏ giận dữ còn có thể cắn người, huống chi chúng ta không phải con thỏ, Lưu Hồng, khuyên ngươi một câu, thành thật một chút, bằng không, chỉ sợ ngươi sẽ không dễ chịu!"

Dứt lời, Bạch Phong liền đi ra khỏi cửa.

Anh ta đi rồi, Lưu Hồng tiếp tục chậm rãi uống trà, mãi sau mới khẽ cười than: "Xem ra hắn sắp cắn người rồi, quả nhiên ta vẫn là người thông minh."

Đám Bạch Phong muốn phản kích thì mục tiêu cũng sẽ không phải gã.

Chu phủ trưởng có hơi thái quá, bây giờ đa thần văn nhất hệ chỉ có 5 người, áp chế bọn họ không cho phát triển thì còn có thể hiểu được, nhưng hiện tại muốn lấy đi chức vị của sư huynh Bạch Phong, đó không đơn giản chỉ là áp chế nữa.

. . .

Một lát sau.

Bạch Phong về tới trung tâm nghiên cứu.

Anh lên lầu hai, nhìn thấy Tô Vũ đang tu luyện.

Thấy tiểu tử kia bị áp trên mặt đất, tứ chi run rẩy, anh không nhịn được liền bật cười, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi có chút khó chịu.

Thiên tài không phải tự nhiên mà có.

Tiểu tử này cũng là người chịu được cực khổ!

Anh yên lặng nhìn hơn mười phút, Tô Vũ vẫn đang kiên trì, đến cuối cùng thực sự không chịu được nữa mới lệ rơi đầy mặt bò ra ngoài.

Tô Vũ vừa bò ra ngoài thì nhìn thấy một đôi chân.

Tô Vũ ngẩng đầu, đột nhiên cảm giác thật mất mặt, hắn xấu hổ vô cùng!

Hắn cố nén thống khổ, vội vàng bò dậy, run rẩy nói: "Lão sư. . . sao ngài lại tới đây. . ."

"Nhìn ngươi tu luyện."

Bạch Phong thường đả kích hắn, làm hắn không thể kiêu ngạo, mà hôm nay anh ta lại nói lời tán dương hiếm có: "Khả năng kiên trì không tồi, chịu được cực khổ là chuyện tốt, nhưng không cần ép mình quá mức như thế, phương thức tu luyện của ngươi. . . nó hơi quá tàn khốc."

Học sinh không nỗ lực sẽ khiến lão sư tức giận. Nhưng nếu quá cố gắng thì cũng sẽ khiến lão sư cảm thấy thống khổ.

Tô Vũ là thiên tài mà không hề kiệt ngạo, hắn khổ tu như vậy khiến lão sư là anh cảm thấy không có mặt mũi, muốn răn dạy vài câu cũng không có cơ hội.

Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Không sao cả, ta đã quen rồi."

"Quen rồi. . ."

Bạch Phong trầm tư.

Cái này cũng quen được sao?

Một ngày vào phòng Mảnh vỡ nhiều lần, mỗi lần đều ép chính mình đến sắp nổ tung, cái này cũng có thể quen được sao?

Không phải anh chưa từng trải qua, lúc trước, mỗi ngày anh tiến vào một lần đã cảm thấy như sắp chết rồi, Hồng Đàm lão sư của anh từng giáo huấn không ít lần, người không chịu được khổ, sao có thể trở thành thiên tài xếp trên người khác?

Thời điểm đó anh ước gì mỗi ngày bớt đi được vài phút.

Bây giờ, học sinh này của anh lại hận không thể cả ngày ở bên trong.

Nhẹ nhàng thở hắt ra, Bạch Phong nghĩ đến Lưu Hồng, toàn diện chèn ép. . . Đến rồi!

Lão sư vừa đi, cuối cùng những người kia cũng không nhịn được nữa!

Cũng là tại mình, đang yên đang lành lại dụ lão sư rời đi, hiện tại phiền toái này là do chính mình đưa đến.

Nếu lão sư còn ở học phủ, bọn họ sẽ không to gan như vậy.

Đến khi lão sư trở về mà sư huynh đã mất vị trí, vậy thì phiền phức lớn.

"Nghỉ ngơi trước đã, ta có lời muốn nói với ngươi!"

"Vâng!"

Tô Vũ xoa mồ hôi trên trán, đi theo Bạch Phong xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment