Bên rìa thông đạo.
Lưu Hồng thấy Tô Vũ còn chưa chịu chạy thì không khỏi hít khí, cái tên điên này có lòng sát lục quá nặng, đến mức này rồi đều không chịu chạy!
Gã muốn chạy trước lắm rồi, vội vàng hô: "Vạn phủ trường, chúng ta ra ngoài đi, vị kia sẽ tới rất nhanh, tên điên Tô Vũ kia muốn chết rồi!"
Vạn Thiên Thánh nhíu mày, trầm giọng nói: "Nếu ngươi biết rõ vậy thì có biết biện pháp ứng đối nào không?"
"Có cái rắm ấy. . ."
Lưu Hồng vừa mắng một tiếng, đột nhiên gã nghĩ tới điều gì, chợt khựng lại, lẩm bẩm: "Cũng khó nói. . ."
Dứt lời, gã hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tô Vũ nơi xa, vội nói: "Phủ trưởng, tôn tử này gần đây luôn luôn chèn ép ta, nếu ta xuất lực, mong ngài hãy bảo hắn lần sau gặp ta phải dập đầu bồi tội với ta, thế nào?"
Vạn Thiên Thánh nói thẳng: "Vậy ngươi cứ cầu nguyện hắn chết đi!"
". . ."
Lưu Hồng im lặng, rất nhanh gã truyền âm nói: "Ta không dám cam đoan, nếu tiểu tử Tô Vũ nói dối ta thì ta cũng không có biện pháp. . . Nếu như hắn không nói dối. . ."
Dứt lời, gã lấy ra Văn vương lệnh, "Thứ này phủ trưởng hãy đưa cho hắn, bảo hắn nhét vào trong miệng người thủ mộ, nếu người thủ mộ không có ở đây thì kêu hắn chạy ngay đi, nếu có ở đây. . . Có lẽ sẽ tìm ra biện pháp!"
"Người thủ mộ?"
Vạn Thiên Thánh cũng không có thời gian suy nghĩ, ông nhanh chóng bay tới hướng Tô Vũ, mà Tô Vũ thấy thế thì vội vàng quát: "Ngài mau trở về. . ."
Vạn Thiên Thánh cũng mặc kệ hắn, nhanh chóng truyền âm: "Lưu Hồng nói nhét thứ này vào trong miệng người thủ mộ có lẽ sẽ có ích, những thứ khác. . . Ta đi trước đây, ta chờ ngươi ở cửa ra, nếu như ngươi không có nắm chắc thì mau lên đây!"
Dứt lời, ông nhanh chóng ném lệnh bài cho Tô Vũ.
Mà Tô Vũ cũng vội vàng ra khỏi chiến đấu, Trí vương cũng mặc kệ chuyện này, gã len lén nhẹ nhàng thở ra.
Tô Vũ có lực sát thương rất mạnh!
Mà Tô Vũ bắt được lệnh bài, lập tức hắn biết đây là Văn vương lệnh, hắn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đưa cái đồ chơi này cho Ngốc Ngốc ăn?
Hữu dụng không?
Mặc kệ!
Hắn vội vàng nhìn về phía Ngốc Ngốc vẫn còn ngơ ngác công kích Trí vương bên kia, rồi nhanh chóng bay trở về kéo Ngốc Ngốc lại. Ngốc Ngốc đã hơi không khống chế được, dù là thấy Tô Vũ thì cũng muốn đuổi giết hắn!
"Hạ Thần tiền bối!"
Tô Vũ quát khẽ một tiếng, Ngốc Ngốc hơi ngẩn ra, Tô Vũ thấy nó còn có chút ý thức bèn nhanh chóng nhét Văn vương vào trong miệng nó!
Mà Ngốc Ngốc cũng ngu ngơ nuốt Văn vương lệnh xuống. . . Một lát sau, trên người nó dần dần tràn lan ra từng đạo hào quang, ánh mắt vẫn đờ đẫn dần dần lại có chút ánh sáng hiện ra!
Lại qua thêm chốc lát, ánh mắt Ngốc Ngốc giống như thanh minh hơn rất nhiều, khí tức trên thân cũng dần lớn mạnh!
Lại một lát sau, ánh mắt Ngốc Ngốc triệt để khôi phục sáng tỏ, giờ khắc này, nó giống như sống lại, thế nhưng tử khí vẫn còn vờn quanh như trước!
Nó dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Tô Vũ, khó nhọc nói: "Ngươi. . . Văn vương lệnh. . ."
"Đúng thế!"
Tô Vũ vội vàng gật đầu, chỉ lên lệnh bài trên không trung.
Ngốc Ngốc nhìn qua, ánh mắt khẽ biến, "Hầu. . . Tử Linh Hầu. . ."
Hiển nhiên, nó biết rõ!
Ngốc Ngốc đột nhiên nhìn ra khoảng không, nhìn về phía Tử Linh Thiên Hà nơi xa, trên người nó khí tức càng ngày càng mạnh hơn, "Các ngươi. . . giết gã. . . Ta. . . đi chặn đường! Tử Linh Hầu… khôi phục bản tính. . . Giết hết rồi. . . Nhanh chóng rời đi!"
Dứt lời, nó hét một tiếng, xé rách không gian Tử Linh.
Sau một khắc, trong Tử Linh Thiên Hà xa xa truyền ra một tiếng gầm to: "Lớn mật, người phương nào dám can đảm ngăn trở bổn tọa?"
"Trấn Sơn!"
Tiếng quát khẽ vang vọng đất trời, ở giữa thiên địa một quyền oanh rơi, toàn bộ Tử Linh Thiên Hà đều đang rung chuyển!
Bên này, đám Hà Đồ đều nhìn đến choáng váng, Hà Đồ ngoài ý muốn vô cùng, "Con mẹ nó, ăn cái đồ chơi này mà có thể hồi phục nhiều ký ức hơn?"
Hình như Ngốc Ngốc đang có dấu hiệu hồi phục linh trí rõ rệt.
Hà Đồ vô cùng tiếc nuối, "Còn nữa không?"
Y gào thét, còn nữa không?
Ta cũng muốn ăn!
Thực lực của Ngốc Ngốc tăng vọt, hiện tại, một quyền này nện xuống, Hà Đồ cảm thấy cũng có thể so với thực lực của y khi còn sống!
"Giết gã đi hãy nói!"
Tô Vũ quát lên một tiếng lớn, nói nhảm nhiều quá!
Trước hết cần phải giết người!
Mà Trí vương cũng đang vạn phần hoảng sợ, sao lại thế?
Tử Linh kia là ai?
Nó mới ăn cái gì?
Tại sao lại đột nhiên trở nên vô cùng cường đại, rõ ràng là đi tìm Tử Linh Thiên Hà rồi chặn đường Tử Linh Hầu!
Nhưng mà, giờ khắc này, gã không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Các vị quân chủ khác cũng hơi sững sờ, bất quá chuyển biến tốt thế này có vẻ sẽ không có chuyện gì. . . Họ dồn dập ra tay, trước tiên đánh chết tên người sống kia đã hãy nói, về phần Tử Linh Hầu. . . chưa tới mà không phải sao?
Sợ cái gì!
Ầm ầm ầm!
Long trời lở đất, Tô Vũ bộc phát một quyền, oành oành, đánh cho thân thể Trí vương văng tung tóe, một đám quân chủ dồn dập ra tay, nhiều cường giả như vậy chỉ trong chớp mắt đã đánh cho Trí vương huỷ diệt một thân, thân thứ hai vừa hiện không bao lâu lại bị đánh tan vỡ!
Mà trong Tử Linh Thiên Hà xa xa, hai sự tồn tại cực kỳ cường hãn điên cuồng giao chiến!
Toàn bộ Tử Linh Thiên Hà đều đang rung chuyển!
"Khốn nạn, ngươi là ai?"
Tử Linh Hầu hét lên phẫn nộ vang vọng đất trời, mà Ngốc Ngốc thì chẳng nói một lời, tiếp tục im lặng ra tay, nhưng mà, thực lực của nó so trước đó đã cường đại hơn nhiều, dù là đối mặt với một vị Hầu thì cũng chỉ là hơi rơi xuống hạ phong!
Không biết qua bao lâu, một tiếng thê lương gào to truyền đến!
"Không. . . Tiên tổ mau cứu ta. . ."
Trí vương không trụ được nữa rồi!
Gã vừa thấy kinh hãi lại vừa không cam lòng, ta không muốn chết, rõ ràng ta có thể không phải chết, tiên tổ của ta đều đã tới!
Vì sao đột nhiên lại bị cường giả ngăn cản?
Mà Tô Vũ thì lạnh mặt nện xuống một quyền, tiếng nổ ầm vang, thân thể bạo liệt, đầu gã vỡ nát!
Lúc này mây màu ban thưởng rơi xuống, Văn Minh Chí của Tô Vũ mau chóng quét sạch, hắn không có hấp thu ban thưởng mà chỉ nhanh chóng trốn chạy!
Chạy mau về hướng Tử Linh thông đạo!
Các vị quân chủ khác còn muốn ra tay với hắn, nhưng cảm ứng một cái, gia hỏa này có tử khí rất nặng, cảm giác còn giống Tử Linh hơn cả họ nên trong lúc nhất thời có chút chần chờ, mà Tô Vũ thì lại quát: "Chư vị quân chủ yên tâm, ta sẽ mang đến cho các ngươi nhiều huyết thực hơn nữa!"
Dứt lời, Tô Vũ xông lên thông đạo, nhanh chóng phóng đi!
Xa xa, một tiếng gầm lên vang vọng đất trời, "Đồ hỗn trướng, các ngươi dám gây hấn với bổn tọa!"
Đó là phẫn nộ của một vị Hầu!
Hậu duệ của ông ta đã bị giết!
Tôn Hầu kia bây giờ đã đánh cho Ngốc Ngốc có chút không chịu nổi, ông ta đang muốn tiếp tục đánh tới, đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng, "Kỳ Sơn Hầu, cần phải đi rồi, đừng quên đây là nơi Trấn Linh tướng quân trấn thủ, ngươi thật sự muốn khai chiến với đối phương ư?"
"Đáng chết!"
Kỳ Sơn Hầu giận dữ, ông ta cũng biết rõ lưu lại thêm nữa khiến cho Trấn Linh Tướng quân ra tay thì bản thân cũng xui xẻo!
"Khốn nạn, các ngươi chờ đó!"
Kỳ Sơn Hầu giận không kìm được, nhanh chóng rời đi!
Mà Ngốc Ngốc cũng không đuổi theo, nó không phải đối thủ của đối phương, nhưng giờ khắc này ánh mắt nó hơi khác thường, giống như nhớ lại cái gì, cứ đứng lơ lửng tại Tử Linh Thiên Hà không nhúc nhích.