Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2324 - Chương 2324: Ta Có Vốn Liếng Để Kiêu Ngạo

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2324: Ta Có Vốn Liếng Để Kiêu Ngạo
 

Mà giờ khắc này, ở ngoại giới, thiên địa rúng động.

Tiên giới chấn động!

Chấn động cực kỳ kịch liệt!

Hỏa Sơn gầm thét, đại địa rạn nứt, gió giục mây vần, rất nhiều kiến trúc nổ tung, cương phong nổi lên bốn phía. . .

Sắc mặt Thiên Cổ nặng nề, chết rồi?

Sao lại thế!

Dù cho Trí vương tao ngộ mai phục thì nếu gã vận dụng Kỳ Sơn Hầu Tiếp Dẫn Lệnh cũng sẽ không dễ dàng chết đi. . . Trừ phi, Kỳ Sơn Hầu đã quên mất bản tính, thế nhưng trước đó Kỳ Sơn Hầu đã vững chắc bản tính, làm sao có đột nhiên quên đi được?

Lão rất coi trọng Trí vương nên mới đem thứ kia giao cho Trí vương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tâm tình Thiên Cổ trầm trọng vô cùng!

. . .

Tiên giới rung chuyển!

Một vị Vĩnh Hằng cửu đoạn có số mệnh liên quan thật lớn đến bản giới, hiện tại, Trí vương vừa chết, toàn bộ Tiên giới đều phát sinh thiên tai!

Ngày hôm nay, Tiên giới không chỉ rung chuyển một lần.

Mỗi một vị Tiên vương vẫn lạc đều đại biểu cho nội tình tiêu hao, số mệnh tiêu hao, lực biên giới tiêu hao, chết nhiều quá cũng có thể phát sinh tình huống biên giới bạc nhược yếu kém, dẫn đến cường địch có thể tùy ý từ bất kì một nơi nào đó của biên giới sát nhập Tiên giới.

Ba đại cường giả đang cùng Thiên Diệt giao chiến đột nhiên hơi chậm lại, mà giờ khắc này, Thiên Diệt đánh xuống một gậy. Ầm ầm! Phong vương đẫm máu, hóa thành cương phong biến mất tại chỗ, chỉ còn lại máu rơi vãi khắp hư không!

Rất nhanh, Hỏa vương, Lôi vương dồn dập ra tay ngăn cản Thiên Diệt đuổi giết, lôi đình nổi lên bốn phía, ánh lửa chiếu rọi thiên địa!

Mà ngay một khắc này, tiếng quát chói tai lại lần nữa vang vọng đất trời!

Xa xa, Vân Tiêu phá thành, một kiếm xuyên thủng mắt Hàm Hương, nàng khẽ hừ khẽ, "Đồ đĩ nhỏ, đáng đời ngươi dám thông đồng với thành chủ của ta!"

". . ."

Phụ cận, một vài tượng đá trấn thủ đều thấy đau răng.

Hay cho ngươi vẫn còn nhớ!

Trước đó bọn họ còn khó hiểu không rõ vì sao Vân Tiêu tức giận như vậy, hiện tại nghe nàng nói thế mới nhớ ra, hình như thành chủ đời trước của Vân Tiêu đã từng thông đồng với Hàm Hương.

Nữ nhân quả là sinh vật thù lâu nhớ dai!

Hàm Hương tránh lui, mắt vừa bị xuyên thủng nhanh chóng khôi phục, trong mắt cũng nhiều thêm chút màu sắc trang nhã, bà ta lại nhìn Vân Tiêu, lòng đã tràn đầy sát ý.

Vân Tiêu tỏ vẻ cao ngạo, "Nhìn cái gì? Ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể làm gì bổn tọa? Chớ chọc ta nóng nảy, nếu nóng lên lão nương sẽ mở ra phong ấn, ngày hôm nay sống mái với ngươi đến cùng!"

Lời này vừa nói ra, Hàm Hương hơi biến sắc.

Không chỉ riêng bà ta mà các vị đại năng cổ xưa khác cũng đều giật mình

Mà Vân Tiêu lại không quan tâm những chuyện đó, nàng cười lạnh một tiếng, "Một đám tạp ngư thực coi mình là nhân vật lợi hại rồi hả? Chẳng qua là do bổn tọa có phong ấn hóa đá tại thân, để ta mở ra phong ấn tái chiến một cuộc thử xem!"

Xa xa, Thiên Diệt đang điên cuồng vung vẩy đại bổng, đột nhiên sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy. . . Mở ra phong ấn. . . Ta quên mất!"

". . ."

Ngay một khắc này, hắn đột nhiên hóa thân tượng đá, mà lớp đã bên ngoài thân thể đột nhiên rạn nứt, một cỗ khí tức cường đại vô cùng lại tràn lan!

Xa xa, lão Quy đau đầu muốn nứt!

"Dừng tay!"

Lão Quy quát lên một tiếng lớn, "Thiên Diệt, ngươi dừng tay cho ta!"

Má nó!

Đậu xanh, biết ngay đám này mà đi ra thì sẽ không có chuyện tốt mà, Vân Tiêu chỉ nói mà thôi, ngươi thì hay rồi, nói đều không nói, ta còn tưởng rằng ngươi biết chừng mực, hóa ra là vì ngươi quên mất chuyện này!

Cũng đúng, quá xa xưa rồi!

Thiên Diệt đại khái đã quên mất vì trấn thủ Tử Linh thông đạo, bọn hắn đều phong ấn bản thân, hóa đá bản thân, một mặt là vì kéo dài tuổi thọ, một mặt cũng là vì chống cự tử khí xâm nhập.

Bây giờ ngươi bỏ niêm phong sẽ đánh rất sướng tay, nhưng sau đó khi ngươi trở về trấn áp thông đạo, ngươi sẽ biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu “sung sướng”!

Vô địch cường thịnh đến mấy mà bị tử khí ăn mòn mười vạn năm thì ngươi cũng phải hóa thành Tử Linh!

Sở dĩ họ không có việc gì chính là nhờ phong ấn hóa đá!

Mà Thiên Diệt thì tỏ ra không thèm để ý, "Không sao đâu, chẳng phải Tô Vũ còn sống đó sao?"

"Lỡ hắn chết thì làm sao bây giờ?" Lão Quy gầm lên: "Hắn chết, không phải chúng ta phải dựa vào chính mình trấn thủ sao?"

". . ."

Cũng đúng!

Thiên Diệt suy nghĩ một chút, thôi được rồi. Bất quá hắn chợt nghĩ tới một chuyện, khẽ hừ một tiếng, "Lúc này lão tử mới nhớ ra mươi vạn năm trước lão tử bị phong ấn, khó trách đánh Đa Bảo tôn tử kia lại thấy khó khăn!"

Ta cứ nói có điểm gì đó bất thường!

Ta còn tưởng rằng Đa Bảo trở nên mạnh mẽ, hóa ra là ta trở nên yếu đi!

Ta bị phong ấn mà!

Khi tượng đá không còn là tượng đá thì mới là thời khắc những người này mạnh nhất.

Khi tượng đá không còn là tượng đá. . . Đại khái cũng là kiếp nạn của vạn giới đã đến, bởi vì tượng đá có thể đã không trấn áp thông đạo nữa rồi!

Thiên Diệt ngừng lại trình tự giải phong ấn, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Biết rõ cũng tốt, không biết cũng tốt, ai nấy đều nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Vừa rồi mọi người đột nhiên cảm giác được, một khi các vị này mở ra phong ấn, hôm nay có thể thật sự xảy ra chuyện lớn, chuyện rất rất lớn, có thể dẫn đến vô địch vẫn lạc vô số, có khi còn dẫn xuất một chút sự tồn tại không thể tin xuất hiện.

Mà ngay một khắc này, ở bên trong Tinh Hồng cổ thành, Tô Vũ hiện lên thân ảnh.

Hắn vừa xuất hiện, tử khí bỗng tràn lan vượt quá mức bình thường.

Không có cách nào, hắn gánh chịu tử khí nhiều quá, hơn không thể tưởng tượng nổi hiện tại hắn chiến đấu đã không cần Tinh Nguyệt trợ giúp, những tử khí này cũng đủ rồi, Khai Thiên Môn đã dư xài!

Hắn vừa xuất hiện, thoáng cái đã khiến vô số người chú ý!

Từng tôn vô địch dồn dập ném ánh mắt về hướng Tô Vũ, về hướng cổ thành.

Tinh Hồng cũng không lấy cổ thành đi, cổ thành vẫn còn ở đó.

Hiện tại, tử khí quanh thân Tô Vũ ngập trời, trong chớp mắt liền làm cho rất nhiều cường giả chú ý, giấu giếm cũng khó mà giấu giếm.

Tô Vũ không quản Vạn Thiên Thánh và Lưu Hồng, bây giờ không phải là thời điểm.

Trong nháy mắt, Tô Vũ bay ra khỏi cổ thành, Vạn Thiên Thánh nhanh chóng đuổi kịp.

Họ mặc kệ bên kia của Tử Linh thông đạo, đều chết sạch rồi, Tử Linh sẽ chẳng chủ động giết ra, không cần phải quản!

Tô Vũ vừa xuất hiện, lập tức cười lạnh nói: "Trí vương? Một đám phế vật đều chết sạch! Còn Trí vương kia đầu óc cũng ngu si không sai biệt lắm! Tiên tộc quả thật giỏi tính toán, có thể bày mưu ở Tử Linh giới làm cho Kỳ Sơn Hầu xuất hiện. . . Ha ha, đáng tiếc bị đánh bể rồi, tưởng một vị Hầu đã chết từ lâu liền có thể giết ta? Đừng có nói giỡn!"

Lời này vừa nói ra, bốn phương chấn động.

Từng vị tồn tại cổ xưa đều kinh nghi.

"Kỳ Sơn Hầu?"

Hiện tại, hư không vỡ ra, hư ảnh của một vị cổ xưa bắn đến, "Tô Vũ, ngươi nói ngươi đã gặp Kỳ Sơn Hầu?"

Tô Vũ nhìn về phía hư ảnh kia, cười ha hả hỏi: "Ngươi là ai? Giết ta hay giúp đỡ ta? Giết ta thì ngươi chỉ là hạng tôn tử, ta nói cho ngươi biết làm gì? Nếu tới giúp đỡ thì chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện!"

Giờ phút này, hắn tỏ ra rất kiêu ngạo.

Không thể không kiêu ngạo!

Hắn có vốn liếng kiêu ngạo!

18 tôn vô địch đều chôn vùi trên tay hắn, mà lúc trước hắn liên thủ với Vạn Thiên Thánh và tượng đá cũng đã giết một đống!

Có thể nói, ngày hôm nay vô địch chết ở trong tay Tô Vũ nhiều hơn bất luận một vị nào ở đây.

Huống chi, hắn đã giết cả mớ trong Tinh Vũ phủ đệ, lần trước khi đám Hạ Long Võ chứng đạo, hắn cũng giết chết mấy vị. . .

Tuy Tô Vũ không phải là vô địch, nhưng trước trước sau sau, vô địch vì hắn mà chết hoặc là trực tiếp bị hắn đánh chết đều sắp bắt kịp số lượng vô địch của Nhân tộc luôn rồi!

Hiện tại, Tô Vũ lại lần nữa ngoi đầu lên, dù là Thiên Cổ thì cũng không khỏi sinh ra một loại ảo giác.

Tô Vũ. . . quá khó giết!

Giết không được hắn!

Người có đại khí vận như vậy sẽ mãi bất khuất, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng tàn nhẫn!

Trừ phi tụ tập lôi đình chi lực, trong nháy mắt giết chết hắn!

Bằng không, Tô Vũ như vậy rất khó giết.

Đây không phải là chuyện của mình Tô Vũ mà là từ xưa đến nay, rất nhiều thiên tài yêu nghiệt đều đã làm.

Thiên tài yêu nghiệt không chết, một lần so với một lần sẽ càng mạnh hơn, khó giết hơn!

Cho đến khi giết chết tất cả mọi người, hoặc là gặp được cường giả cường đại hơn, bưu hãn hơn, có khí vận hơn tới giết hắn!

Bình Luận (0)
Comment