Tô Vũ cạn lời, "Nếu không phải lúc nãy lão sư lập được công, lão sư, ngài tin hay không, hiện tại ta sẽ ra lệnh cho Tử Linh ăn ngài!"
"Tử Linh rất ít khi ăn người!” Hà Đồ hậm hực chen vào: "Nói cứ như Tử Linh là kẻ tham ăn không bằng, Tử Linh có hứng thú với máu cường giả, đối với thân thể thì không có hứng thú gì, đừng có đem Tử Linh ra hù dọa người khác!"
Tô Vũ im lặng, ngươi quản ta làm gì!
Lưu Hồng thở dài, "Ngươi xem, ta nói thế nào ngươi cũng đều không tin, dù sao ngươi đã quyết tâm không tin ta, ta có biện pháp nào sao?"
"Không phải ngài nói Văn vương có phủ đệ ở Tử Linh giới vực à? Ở chỗ nào vậy?"
"Không phải nơi đây!"
Lưu Hồng giải thích: "Hơn nữa phải mang theo Văn vương lệnh mới được, hiện tại Văn vương lệnh bị Nhất Đại phủ trưởng ăn rồi, ngoại trừ Nhất Đại thì không ai có thể tìm tới được!"
Hạ Thần khẽ gật đầu nói: "Văn vương lệnh đích xác là do ta lưu lại! Nó đúng là có quan hệ với Văn vương phủ đệ, cụ thể một số chuyện thì ta không nhớ rõ, ta sẽ tận lực tra xét một chút. . ."
Lưu Hồng nhún vai nói: "Ngươi nghe đó! Không có quan hệ gì với ta hết!"
Tô Vũ mỉm cười, hỏi sang chuyện khác: "Kỳ Sơn Hầu là từ đâu đến? Các vị biết không?"
Lưu Hồng không nói lời nào, Hạ Thần thì lắc lắc đầu, Hà Đồ không xác định lắm nói: "Vượt qua Tử Linh Thiên Hà đến đây thì phải. Ta cũng không chắc chắn, ta rất ít khi tới bên kia, ta định đi qua đó mấy lần nhưng đều bị ngăn cản! Cứ vào thời khắc mấu chốt thì lão Ô Quy đều ra quấy rối, không để ta vượt qua Tử Linh Thiên Hà, thế nên ta không đi được!"
"Hồng Mông Tướng quân cũng là vì muốn tốt cho ngươi!"
Hạ Thần chép miệng nói: "Đi qua đó có thể sẽ gặp nguy hiểm! Ban nãy khi đấu với Kỳ Sơn Hầu, ta đã cảm nhận được nguy hiểm, vượt qua Tử Linh Thiên Hà chỉ sợ có cường giả tuyệt thế tồn tại!"
Hạ Thần lại nói: "Thời kỳ thượng cổ, Nhân Hoàng đã sắc phong cho Tử Linh giới, có thể là còn không ít thượng cổ Tử Linh tồn tại."
Tô Vũ ngạc nhiên: "Đã có sắc phong vậy đại biểu Tử Linh giới cũng chịu quản hạt, vì sao lại có Trấn Linh tướng quân?"
Hà Đồ còn chưa nói gì thì Hạ Thần đã giải đáp: "Lẽ thường thôi, dù sao không phải tất cả Tử Linh đều nghe lời, ví dụ như chỗ ngươi nói không để cho người khác chém giết, nhưng nếu ngươi không nhìn, ngươi mặc kệ thì vẫn sẽ có kẻ bí quá hoá liều!"
Tô Vũ hiểu rõ, "Ý của ngài là những vị trấn thủ này có mục đích là không để cho Tử Linh kích giết Tử Linh giới, chưa chắc đã là vì trấn áp toàn bộ Tử Linh giới vực!"
"Đúng, mà thực tế cũng rất khó trấn áp!"
Hạ Thần nói tiếp: "Không ngừng có người tử vong, không ngừng có kẻ sống lại, chẳng lẽ nơi này dễ trấn áp như vậy sao? Nhiệm vụ của đám trấn thủ chính là không để Tử Linh đi ra ngoài, tại Tử Linh giới vực thì bọn hắn mặc kệ, tự nhiên là sẽ có cường giả Nhân Hoàng sắc phong để ý tới! Chỉ là do Thượng Cổ bị diệt, đám trấn thủ không thể rời đi, chỉ có thể một mực ở lại đây trấn áp, vô số năm trôi qua tạo thành cục diện giằng co như bây giờ."
Nói đến đây, Tô Vũ cảm thấy đủ rồi, những vấn đề khác có hỏi thì Hạ Thần cũng chưa chắc đã biết rõ, biết thì cũng chưa chắc ông đã có thể nói.
Hắn không hỏi gì nhưng Vạn Thiên Thánh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hạ Thần tiền bối, cả Hà Đồ tiền bối nữa, các vị có từng gặp một Tử Linh sống lại gần Tử Linh Thiên Hà. . . Khi còn sống thực lực hắn không quá mạnh, tương đương với ta bây giờ, nếu như sống lại có thể sẽ trực tiếp tấn cấp Vĩnh Hằng, có lẽ cũng có thực lực Vĩnh Hằng ngũ hoặc lục đoạn."
"Diệp Bá Thiên?"
Hà Đồ cười nói: "Ngươi đang tìm hắn à?"
Hạ Thần thì không biết, ông mới chỉ khôi phục ký ức, nào nhớ được Diệp Bá Thiên là ai.
Vạn Thiên Thánh gật đầu, "Là hắn, tiền bối từng thấy qua chưa?"
"Không có!"
Hà Đồ đáp: "Cái này rất khó tìm, ngươi không biết hắn sống lại ở đâu, có lẽ vẫn chưa sống lại, có lẽ vẫn còn ở bên trong Tử Linh Thiên Hà, có lẽ. . . vĩnh viễn cũng không sống lại! Đương nhiên hắn là thiên tài, xác suất sống lại không nhỏ, thiên tài tại Chư Thiên chiến trường rất được hoan nghênh, cũng nhận được lễ ngộ. Nếu chết rồi thì đa phần đều có thể sống lại! Nhưng mà không có ký ức thì ai biết ai là ai! Có lẽ đã thức tỉnh nhưng lại bị người ta giết rồi cũng nên!"
"Diệp Bá Thiên?"
Hạ Thần nhìn về phía mọi người, Vạn Thiên Thánh bèn giải thích: "Đệ tử của Nam phủ trưởng!"
"Đệ tử của Vô Cương?"
Hạ Thần hoảng hốt nói: "Vân Trần sao?"
Không đúng, ông nhớ mình từng thấy Vân Trần trong Tinh Vũ phủ đệ.
"Không phải, là tiểu đệ tử!"
"Ta không biết. . ."
Vạn Thiên Thánh cười nói: "Tiền bối không biết là đúng rồi, bởi vì mãi về sau Nam phủ trưởng mới nhận! Thiên phú của Diệp Bá Thiên rất mạnh, còn chưa chứng đạo mà đã từng đánh chết cường giả Vĩnh Hằng tứ đoạn, đáng tiếc về sau lại bị người giết!"
"Quả thực rất mạnh!"
Hạ Thần cũng hơi ngoài ý muốn, đây coi như là một người rất lợi hại, rất có thiên phú!
"Phản đồ các ngươi muốn tìm đã giết hắn sao?"
"Không khác bao nhiêu, bị tên kia tính kế mà chết."
Hạ Thần thở dài, "Đáng tiếc năm đó ta không thể chém tận giết tuyệt! Bằng không thì cũng không phiền toái như vậy!"
Dứt lời, Hạ Thần nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, "Ngươi cũng là nhất mạch đa thần văn à?"
"Vâng, là Vân Trần sư huynh thay sư phụ thu đồ đệ."
Hạ Thần âm thầm cảm khái, tính ra đây cũng là thiên tài!
Ông lại nhìn Tô Vũ, Tô Vũ nhún nhún vai, "Ta là đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ của Diệp Bá Thiên. . ."
Nói thế này thì tuyệt đối không sai, đây là dựa theo Bạch Phong mà tính.
Hạ Thần có chút ngơ ngác, nói như vậy thì người ở đây đều là đa thần văn hệ, trước đó ông đã đoán được, thế nhưng hiện tại biết đáp án thì vẫn thấy cực kỳ rung động, nhịn không được nói: "Văn vương nhất mạch thật sự muốn sống lại sao?"
Một đám yêu nghiệt!
Tô Vũ lại nhún vai, "Khó mà nói, ta mạnh ở thân thể, thần văn thì... ta cảm thấy Văn vương nhất mạch không được tốt lắm, còn không mạnh bằng một phần mười thân thể chi đạo!"
Không ai phản bác được.
Tô Vũ chợt nhớ tới một chuyện, liền mở miệng xin xỏ: "Tiền bối, Thức Hải Bí Cảnh của ngài còn dùng nữa không? Không cần thì tặng cho ta đi, ta muốn chắt lọc ý chí lực. . ."
"Được thôi!"
Hạ Thần cũng không có ý kiến, ta sớm đã chết rồi, còn cần cái kia làm gì.
"Ngươi cần hả? Vậy ngươi lấy đi. Thần văn ấy là năm xưa ta bị trọng thương, giao cho Hạ Vô Thần, hắn mang về Đại Hạ phủ rồi à?"
“Đúng vậy!"
"Vậy kêu hắn đưa cho ngươi đi!"
Tô Vũ cười nói: "Vâng tiền bối, thế nhưng nói suông thì không ổn, dù sao cũng phải có bằng chứng gì mới được. Bằng không thì Đại Hạ vương cũng sẽ không dễ dàng đưa cho ta!"
Hạ Thần chần chờ chốc lát bèn nói: "Hắn cũng không thể tới đây, hiện tại ta chỉ có một thân một mình. . . Như vậy đi, ngươi nói với hắn, lúc bé khi hắn luyện đao đã khắc trên cây đao kia mười chữ —— Hạ Vô Thần thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. Việc chỉ có ta và hắn biết rõ, hắn nghe thì sẽ tin ngay. Năm 16 tuổi hắn đã phá hủy cây đao kia, hẳn là không còn ai khác biết rõ việc này."
"Ồ!"
Tô Vũ gật đầu, hiện tại thì mọi người đều biết rồi!
Không sao, toàn là người quen, chắc Đại Hạ vương sẽ không ngại.
Hạ Vô Thần, vị Đại Hạ vương động một chút là lại chém Khai Thiên đao, không nghĩ lúc còn bé… cũng hơi ấu trĩ.
Xong xuôi, chủ nhân đã tặng Thức Hải Bí Cảnh cho ta rồi!
Ha ha ha, hiện tại thứ đồ chơi kia là của ta! Sau này không cho đám đơn thần văn nhất hệ đụng vào nữa!
.
Link fanpage Vạn Tộc Chi Kiếp: https://www.facebook.com/vantocchikiep (Vạn Tộc Chi Kiếp - Bản Dịch)