"Ban đầu thì không chết, hiện tại. . . khả năng cao là đã chết rồi!"
Tinh Nguyệt tùy ý đáp: "Ngũ Hành chi nguyên bị bóc ra, ban đầu không chết thế nhưng thực lực suy sụp, nhiều năm trôi qua, tỉ lệ lớn là đã chết! Chết, vậy thì Ngũ Hành chi nguyên có thể trùng sinh! Tái sinh từ trong sự hủy diệt!"
Ánh mắt Tô Vũ khẽ nhúc nhích, tái sinh từ trong sự hủy diệt, Phù Thổ Linh!
"Nói như vậy, rất có thể Phù Thổ Linh chính là Ngũ Hành lão tổ?"
Tinh Nguyệt lạnh lùng gạt ngang: "Chết cũng chết rồi, Ngũ Hành lão tổ gì chứ, tạm gọi là hậu duệ đi. có thể coi như là con trai hoặc là con gái cũng được. Dù sao Ngũ Hành tộc không phân biệt giới tính, trời sinh đất nuôi, đều như nhau cả!"
Tô Vũ cũng hít một miệng khí lạnh, "Vậy dù nói như thế thì đối phương cũng chính là huyết mạch đời đầu của Ngũ Hành lão tổ, huyết mạch của một vị Thượng cổ Bán Hoàng?"
"Miễn cưỡng xem như thế!"
Tô Vũ líu lưỡi, thân phận này quá cao quý!
Khó trách, khó trách Ngũ Hành tộc luôn đặt tiểu tử Phù Thổ Linh ở địa vị rất cao, gã có xảy ra chuyện gì thì đều có vô địch đích thân tới cứu viện.
Thần phù của vô địch cũng cho gã hẳn mấy tấm!
Bất kể gia hỏa này sinh ra ở gần giới nguồn Ngũ Hành giới hay là Ngũ Hành lão tổ trùng sinh thì cũng đều là hy vọng của Ngũ Hành tộc!
Khó trách!
Lần trước Phù Thổ Linh trốn ở trong Thiên binh của Kim Thụy, Tô Vũ cũng không phải không biết, bất quá tôn tử kia coi như thức thời, Kim Thụy là ngoại tộc đầu tiên tham chiến, Tô Vũ cũng lười quản Phù Thổ Linh thêm nữa.
Hiện tại nghĩ lại, hắn đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng, "Lưu lão sư, ta nhớ không lầm thì lần trước ngài đã lừa dối Phù Thổ Linh, cũng chính là dùng Ngũ Hành thần quyết để lừa nhỉ?"
Lưu Hồng mờ mịt hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Vũ cười lạnh: "Ngài đúng là biết không ít chuyện. Ta không biết Ngũ Hành tộc khát vọng nhất chính là Ngũ Hành thần quyết, ngược lại ngài thì biết rõ mọi thứ!"
"Không phải, Ngũ Hành tộc khẳng định là muốn Ngũ Hành thần quyết." Lưu Hồng ủy khuất nói: "Ngươi nghe tên cũng thấy mà."
Tô Vũ đương nhiên không tin, "Thật sao? Ngũ Hành thần quyết là do ta tự đặt tên đấy."
Lưu Hồng hơi cạn lời, "Cái tên này quá thông dụng nên ta bịa đại thôi, dù sao cũng phải bịa thành Ngũ Hành thần quyết mà, lẽ nào lại nói là Lục Hành thần quyết?"
Thôi thôi!
Tô Vũ lười tranh luận với gã, hắn cảm thấy gia hỏa này biết rõ mọi chuyện, vì vậy mới cố ý đem bản Ngũ Hành thần quyết kia ra lừa gạt Phù Thổ Linh, cũng vì thế nên Phù Thổ Linh mới dễ dàng bị mắc lừa!
"Vậy Ngũ Hành thần quyết là thứ thất truyền của Ngũ Hành tộc?"
"Đúng thế!"
Tinh Nguyệt lên tiếng: "Tám chín phần mười là vậy, về sau Ngũ Hành tộc không có ai tu luyện cái này nữa."
"Ngũ Hành tộc đắc tội với ai? Nhân Hoàng sao?"
"Hình như không phải. . ."
Tinh Nguyệt suy nghĩ hồi lâu mới đáp: "Cụ thể thì trong trí nhớ của ta không có nhiều ký ức về điều này, hình như… hình như là liên quan đến Ngũ Hành! Có thể là Ngũ Hành lão tổ quá càn rỡ, đắc tội một vị cường giả giỏi Ngũ Hành nào đó, cụ thể là ai thì khó mà nói."
Tô Vũ gật đầu, "Đại nhân không biết, Ngũ Hành tộc đại khái cũng không biết, nhưng ta thì biết rồi, là đắc tội Tiên tộc! Thượng cổ Tiên Hoàng!"
"Hả?" Tinh Nguyệt mờ mịt nhìn hắn.
Tiên Hoàng?
Ngươi biết ư?
Sao ta lại không biết?
Hà Đồ vốn hơi mờ mịt, tiếp theo lại thấy thoải mái, Vạn Thiên Thánh lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, không cần phải hỏi, tiểu tử này chắc chắn lại có ý đồ xấu!
Mà bên kia, biểu hiện của Tô Vũ cực kỳ phẫn nộ: "Ngũ Hành lão tổ đắc tội với Thượng cổ Tiên Hoàng, bởi vì ông ta triển lộ ra Ngũ Hành chi lực mà Tiên Hoàng cũng giỏi Ngũ Hành Đạo thuật. Kết quả Ngũ Hành lão tổ phô trương quá mức, khiêu khích Tiên Hoàng, nói Ngũ Hành Đạo thuật của tiên tộc đều là trò cười! Về sau, Tiên Hoàng vô cùng phẫn nộ mới đánh tan Ngũ Hành lão tổ ra khỏi Ngũ Hành bổn nguyên của ông, nhưng Tiên Hoàng vẫn không nguôi giận, bèn dùng quyền lợi hội nghị Thượng cổ để đá Ngũ Hành tộc ra khỏi hội nghị, kể cả giới nguồn Ngũ Hành giới cũng không tránh khỏi thảm cảnh. Cuối cùng họ còn thiết lập quy tắc khiến Ngũ Hành thần quyết không thể hiện thế! Ở thời đại Thượng cổ, cường giả biết Ngũ Hành thần quyết đều bị lôi kiếp đánh chết, cuối cùng Ngũ Hành thần quyết thất truyền!"
Tinh Nguyệt hốt hoảng!
Hà Đồ rung đùi đắc ý.
Hạ Thần thì lâm vào trầm tư, Vạn Thiên Thánh sờ cằm trầm ngâm, Lưu Hồng lại nhanh chóng vỗ tay khen hay: "Viên mãn! Suy luận lưu loát, không có chút kẽ hở nào! Chỉ cần không phải người năm đó biết rõ nội tình thì tuyệt đối sẽ không biết đây là chuyện tự biên, quá viên mãn rồi!"
Gã thoải mái khen ngợi Tô Vũ!
Chỉ một cái chớp mắt, ngươi đã bổ sung hết nội dung cho bí ẩn Thượng cổ đã bị thất truyền, bổ sung cực kỳ có đầu có đuôi, không hề có chỗ nào thiếu liên kết!
Cao thủ!
Tô Vũ vẫn là dáng vẻ bình tĩnh, nói tiếp: "Ngũ Hành tộc có hơn mười vị vô địch, còn chưa biết có che giấu ai nữa không, nếu có thì cũng phải lên đến 20 vị vô địch! Đây chính là một thế lực lớn, nói thật thì chưa chắc đã thua kém Long tộc!"
"Mối thù Thượng cổ này có nên báo không?"
"Hà Đồ đại nhân không biết, hiển nhiên, tình hình ở lần triều tịch chi biến đầu tiên đều không quá rõ ràng, mà năm đó phụ thân của Hà Đồ đại nhân là huyền tôn của Cung vương, cũng xem như quý tộc thời Thượng cổ. Ông ấy còn không biết tình huống cụ thể, thế thì đám Thiên Cổ cũng chưa chắc đã hiểu rõ được!"
"Bí mật dính đến cường giả Thượng cổ Bán Hoàng, ta nghĩ, cũng chỉ có một số Nhân vương hoặc là Bán Hoàng biết rõ, mà bọn họ đều không còn nữa rồi. Vì vậy, không ai có thể vạch trần chúng ta, không phải sao?"
Tô Vũ cười nói: "Ngũ Hành tộc. . . Phù Thổ Linh! Thú vị! Nếu là Ngũ Hành tộc bình thường thì vẫn dễ tiếp xúc, Phù Thổ Linh kia ta có quen biết! Gã là người thông minh, co được dãn được, số mệnh hưng thịnh, gia hỏa như vậy rất dễ nói chuyện!"
Nhất tộc như vậy vẫn rất mạnh.
Mà trong Ngũ Hành tộc, Phù Thổ Linh lại là nhân vật mấu chốt, có thể liên kết cả năm tộc!
Không nghĩ tới, hắn lại nghe được một câu chuyện bí ẩn cổ xưa ở nơi này!
Tô Vũ ngẫm nghĩ chốc lát bèn hỏi: "Đúng rồi, chư vị đại nhân còn biết bí ẩn gì của các chủng tộc khác không?"
Xem thử có thể lợi dụng được không!
Hôm nay đến đây chỉ để nghe bát quái, thế nhưng nghe lại vô cùng thoải mái, hơn nữa còn rất hữu dụng, Hạ Thần nói hồi lâu cũng chỉ biết chút ít tin tức về phản đồ, vẫn là Tinh Nguyệt cùng Hà Đồ đủ nhiều kiến thức.
Nghĩ vậy, Tô Vũ lại hơi tò mò thân phận của Tinh Nguyệt, "Tinh Nguyệt đại nhân, ngài thật sự không nhớ rõ thân phận thời thượng cổ của ngài ư?"
Tinh Nguyệt gạt đi: "Có cái gì hay mà nhớ! Bất quá dù không nhớ rõ thì chắc chắn cũng cao quý hơn Hà Đồ, y chỉ là hạng tiểu nhân vật!"
Hà Đồ chế nhạo: "Khen ngươi mập ngươi lại tưởng mình to lớn thiệt, ta sống từ lần triều tịch đầu tiên, chỉ thấy ngươi đã ở Tinh Hồng cổ thành, cho tới bây giờ vẫn còn ở lại chỗ này, vẫn là thực lực này, thế mà ngươi cũng không cảm thấy ngại!"
Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn y, tên này đang trào phúng bổn tọa không có thực lực sao?
"Khi ta chết đi thì ngươi vẫn còn sống, hiện tại ngươi đều sắp chết lần thứ hai rồi!"
Tinh Nguyệt cũng hừ lạnh, nàng không thích đi săn mà thôi.
Đi săn, dĩ nhiên là săn giết Tử Linh quân chủ khác rồi thôn phệ Tử Linh ấn ký, bất quá nàng rất ít ăn vật này. Trước kia Tô Vũ đã đưa cho nàng một phần của Vĩnh Hằng thất đoạn, nếu như ăn vào thì thực lực nàng sẽ có tiến bộ!
Hai người cãi nhau nhao nhao, Tô Vũ cũng không muốn nghe, hắn chỉ hi vọng khi bọn họ cãi nhau có thể nói ra chút chuyện bát quái.
Hai người bọn họ không nói thì Tô Vũ đành tự hỏi: "Vậy tình huống Phệ Thần tộc là như thế nào, hai vị biết không?"