"Đại nhân, có bao nhiêu món?"
"9 kiện, còn lại đều rách nát hết rồi!"
Đáng tiếc, 18 vị vô địch tối thiểu phải có 36 kiện, kết quả lại hỏng nhiều như thế, chỉ còn lại mỗi 9 kiện. Quả nhiên Tử Linh không quý trọng những thứ này, có một số món đáng ra có thể lưu giữ được mà vẫn bị bọn họ đánh nát!
Thôi, 9 kiện cũng không ít!
Về phần những vô địch bị giết bên ngoài, Tô Vũ cũng đã góp nhặt được 3 kiện, đại chiến nguy hiểm trước mắt, hắn làm sao có thời giờ thu thập hết thảy những thứ này!
Tính ra thì có thêm 12 kiện rồi.
Hắn đã sáp nhập 27 kiện, như vậy thì tổng cộng vẫn chưa tới 40 món.
Tô Vũ nghĩ vậy, thở dài một tiếng, "Gánh nặng đường xa, Văn Minh Chí của ta tính cả lúc này thì cũng mới chỉ sáp nhập chưa tới 40 vật gánh chịu, ta còn đang chuẩn bị thu thập 1 vạn cái đây!"
". . ."
Vạn Thiên Thánh đờ đẫn mà nhìn hắn, bên cạnh, Lưu Hồng không nói một lời, 40 kiện!
Súc sinh!
Một vị vô địch cần hai món, chừng đó đã đủ cho 20 vị vô địch chứng đạo rồi!
Súc sinh!
Lam Thiên người ta chỉ nói mà thôi, mẹ nó, ngươi thì làm thật!
Vạn Thiên Thánh cạn lời, mà Tô Vũ cũng kệ họ nghĩ gì, chỉ nói với Tinh Nguyệt: "Đại nhân, ngài ban thưởng cho ta trước đi, lần sau ta lại mang đồ ăn ngon cho đại nhân!"
Tinh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, "Lập công đã hãy nói!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Không sao, sau này ta đi đánh giết vài con Tử Linh, dùng Tử Linh ấn ký để đổi với đại nhân!"
Tinh Nguyệt không để ý đến hắn nữa.
Vậy cũng được!
Vạn Thiên Thánh kỳ thật rất muốn chọc vào một câu, ngươi đưa 9 kiện vật gánh chịu cho ta, ta cũng có thể giúp ngươi giết Tử Linh.
Thôi được, không tranh ăn với tiểu tử này!
Huống chi, nữ Tử Linh kia chưa chắc đã để ý đến ông.
Tô Vũ cười ha hả, hắn không nói gì nữa, thu hoạch mọi thứ rồi rời đi!
Hắn phải khiến mình mạnh hơn, sau đó xem ký ức của Trí vương rồi thuận tiện nghĩ biện pháp lừa gạt vạn tộc thêm một lần!
. . .
Ra khỏi Tử Linh giới vực, bầu trời đã trở nên tối mịt.
Huyết vân tiêu tán gần hết, chết nhiều vô địch như vậy nhưng dường như cũng chỉ thế mà thôi, vạn giới này thiếu đi người nào thì vẫn tồn tại, vẫn vận chuyển như cũ.
Cường giả cường thịnh sẽ trở lại, chết đi rồi thì chẳng còn là cái gì!
Tinh Hồng cũng trở về cổ thành.
Mà giờ khắc này, Vương lão ở bên ngoài đại điện hô to: "Thành chủ!"
"Tiến vào đi!"
Rất nhanh, Vương lão đi vào đại điện, khàn giọng báo cáo: "Thành chủ, ngoài thành có các chủ Tây các cầu kiến!"
"Các chủ Tây các?"
Tô Vũ hơi ngẩn ra, hắn còn tưởng rằng vị này đã rời đi, hoặc là dứt khoát tới Nhân tộc, không ngờ lại tới đây tìm mình.
"Mời hắn vào thành giúp ta!"
Các chủ Tây các cũng là đỉnh cấp cường giả một phương, thực lực Vĩnh Hằng thất đoạn.
Trước đó vị này đã ra tay cản lâu chủ Nam lâu, bằng không Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh sẽ phải đối mặt với thêm hai vị Vĩnh Hằng thất đoạn. Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh không có cách nào địch nổi hai người này.
Dĩ nhiên khi đó có thể mở ra Tử Linh thông đạo.
Bất quá nếu sớm mở ra khi đó thì Trí vương sẽ không xuất hiện, không lừa giết được gã.
Vì vậy, các chủ Tây các ở trong cuộc chiến vẫn mang đến tác dụng rất lớn.
Bên cạnh, Vạn Thiên Thánh trầm giọng nói: "Ta ra ngoài trước, ngươi cẩn thận chút, tuy rằng khả năng hắn ta phản bội không lớn, bất quá vẫn phải phòng ngừa vạn nhất, thực lực của hắn ta rất mạnh, cẩn thận kẻo bị tập kích!"
Điểm này thì vẫn cần đề phòng.
Tô Vũ gật đầu, ở giai đoạn này, một vị Vĩnh Hằng thất đoạn muốn đánh lén hắn thì xác suất hắn bị đánh chết vẫn rất cao.
"Ta sẽ đề phòng!"
Tô Vũ mỉm cười, vừa muốn tiếp tục nói vài lời, Vạn Thiên Thánh đã bảo: "Đừng cái gì cũng tin tưởng vào thần văn, ta biết ngươi có thần văn dự cảm được nguy hiểm, thế nhưng đừng quá lệ thuộc vào nó! Thần văn có thể dự phòng nguy cơ, tự nhiên cũng có thể che đậy nguy cơ, ngươi hẳn là biết rõ!"
Thần văn không phải thứ vạn năng!
Bất luận thần văn nào đều sẽ có thần văn đối ứng nhằm vào.
Ví dụ như chữ "Kiếp" và chữ "Tĩnh", có đôi khi Tô Vũ cũng nghĩ hai viên thần văn này nếu xuất hiện ở trên thân hai người khác nhau thì liệu thần văn chữ “Tĩnh” có thể che đậy được cảm ứng của chữ “Kiếp” hay không?
Tô Vũ nghe thế bèn gật đầu, "Ta biết, ta không dám chủ quan, thần văn không thể không tin, nhưng cũng không thể chỉ dựa vào mỗi thần văn."
"Ngươi hiểu là tốt rồi!"
Vạn Thiên Thánh cũng không nhiều lời, rất nhanh ông đã biến mất khỏi đại điện.
Mà Tô Vũ thì âm thầm chuẩn bị đề phòng, cất bước đi ra khỏi đại điện.
. . .
Bên ngoài đại điện.
Một cường giả đeo mặt nạ màu vàng kim chậm rãi đi bên cạnh Vương lão, cách thật xa, Tô Vũ đã cười nói: "Thất lễ, Liệp Thiên các Huyền bộ trưởng lão Huyền Giáp bái kiến các chủ Tây các!"
"Ta đã không còn là các chủ Tây các nữa! Tô thành chủ chê cười rồi!"
Giọng của các chủ Tây các mang theo một chút lành lạnh, Tô Vũ cười đáp: "Các chủ nói sai rồi! Liệp Thiên các chính là lãnh địa của Văn vương Nhân tộc ta, chúng ta không phải phản đồ, kẻ phản bội chính là Giám Thiên Hầu! Nếu nói về Liệp Thiên các chính thống tự nhiên phải là chúng ta! Các chủ vẫn là các chủ, mà ta. . . tất nhiên vẫn là trưởng lão!"
Các chủ Tây các bị lời Tô Vũ nói khiến cho kinh sợ!
Hắn ta chưa từng nghĩ như vậy!
Giám Thiên Hầu nắm giữ Liệp Thiên các mười vạn năm, mười vạn năm qua, tất cả mọi người đều chấp nhận Liệp Thiên các là của y.
Nhưng bây giờ Tô Vũ nói như vậy hình như cũng không phải là không có lý.
"Liệp Thiên các thuộc về Nhân tộc. . ."
Các chủ Tây các thì thào một tiếng, Tô Vũ nói tiếp: "Đó là điều đương nhiên! Liệp Thiên các thành danh chủ yếu nhờ Liệp Thiên bảng, mà Liệp Thiên bảng là do Văn vương lưu lại, Giám Thiên Hầu chỉ là một tên giữ cửa mà thôi, hiện tại y lại còn dám tạo phản!"
Các chủ Tây các nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Có mấy lời cũng không thể nói như ngươi, nếu dựa theo cách nói của ngươi, chư thiên vạn giới này kỳ thật hoàn toàn thuộc về Nhân tộc! Bởi vì thuở thượng cổ, đây đều là địa bàn của Nhân tộc."
"Thì đúng thế mà!"
Tô Vũ bày ra vẻ đương nhiên, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
". . ."
Các chủ Tây các cảm thấy bản thân và Tô vũ quá xa lạ!
Hắn ta chỉ nói như thế, Tô Vũ lại rất nghiêm túc mà tiếp lời.
Thật ra hắn ta cũng không đứng về phía Giám Thiên Hầu, chẳng qua là cảm thấy vẫn nên công chính một chút, Thượng cổ đã diệt, mười vạn năm qua, Liệp Thiên các đều là do Giám Thiên Hầu nắm giữ, nếu bảo Giám Thiên Hầu là phản đồ vậy thì toàn bộ Chư Thiên vạn giới ngoài kia, ngoại trừ Nhân tộc thì kẻ nào cũng là phản đồ hết!
Các chủ Tây các khẽ nhíu mày, đứng ở trước mặt Tô Vũ mà không tiến thêm một bước, hắn ta trầm giọng nói: "Tô thành chủ có thực lực rất mạnh, thiên phú cũng cao, số mệnh hưng thịnh, như vậy. . . Nếu thành chủ coi việc nhất thống Chư Thiên, khôi phục vinh quang Thượng cổ là nhiệm vụ của mình thì thứ cho ta đắc tội, tối thiểu hiện tại ta không thấy được bất cứ hy vọng nào!"
"Nhất thống Chư Thiên? Thượng cổ vinh quang?"
Tô Vũ cười lắc đầu: "Các chủ chê cười rồi, tạm thời ta còn không có ý nghĩ này! Ý tưởng duy nhất của ta chính là kẻ nào đối địch với ta thì đều phải chết!"
". . ."
Lời này với lời trước đó có gì khác nhau sao?
Rất nhiều kẻ đều đối địch với ngươi!
Đại tộc cũng là kẻ địch của ngươi rồi!
Nếu bị ngươi giết hết, đại khái ngươi có thể nhất thống Chư Thiên luôn cho xong.