Tô Vũ tươi cười mở miệng: "Ta sẽ suy nghĩ, như vậy đi, các chủ liên hệ với Liệp Thiên các trước, nói với Giám Thiên Hầu không cần vội vã tẩy trừ Nhân tộc, ta nguyện ý đổi người với y! Chuyện có gì đâu cơ chứ! Bất quá trước tiên hãy cho ta tham tường chữ 'Lục' kia đã, chẳng lẽ là thần văn của Văn vương sao? Cứ kêu y chờ một chút, mười năm tám năm đối với y thì có tính là cái gì đâu, đúng không?"
Các chủ Tây các lắc đầu, "Y chưa hẳn sẽ nguyện ý chờ lâu như vậy, lâu quá thì Nhân tộc có thể an bài rút lui!"
Tô Vũ dứt khoát: "Được rồi, một tháng đi!"
"Một tháng sau nếu ta muốn trao đổi thì sẽ mang thứ đó cho y, không muốn đổi thì cứ tùy y thích làm gì thì làm!"
Các chủ Tây các không nói thêm nữa, dẫu sao hắn ta cũng chỉ ôm một tia hi vọng, nếu Tô Vũ đã nói như vậy, tốt xấu gì còn có chút hi vọng le lói.
Hắn ta đứng dậy định rời đi, mục tiêu vốn chỉ là tìm Tô Vũ xin sự giúp đỡ, nói xong rồi thì cũng không cần phải ở lại lâu.
Tô Vũ đột nhiên hỏi: "Bây giờ các chủ muốn tới Nhân tộc hay là đi đâu?"
"Ta không định về Nhân tộc, hiện tại về đó cũng chưa chắc đã có được tín nhiệm. Thà rằng cứ ở lại Chư Thiên chiến trường hoặc là tới tiểu giới tiêu dao!"
Các chủ Tây các dừng chốc lát lại nói: "Có lẽ thành chủ cũng không cần ta giúp cái gì, dù sao ngươi đã trấn thủ nhiều cổ thành như vậy!"
Hiển nhiên, trước khi đến thời hạn, hắn ta sẽ không tới cổ thành.
Tô Vũ cũng không để tâm việc này, cười nói: "Chuyện đó không bắt buộc, chỉ là ta cũng có chút việc nhỏ muốn nhờ các chủ giúp một tay."
"Ngươi nói đi."
"Các chủ làm các chủ Liệp Thiên các vô số năm, ta nghĩ ngài sẽ chẳng đến mức không ẩn giấu chút thực lực hay mối quan hệ nào!"
Tô Vũ khẽ lẩm bẩm: "Một chuyện rất đơn giản mà thôi. . ."
Hắn lấy ra một quyển sách, đoạn hỏi: "Các chủ biết đây là vật gì không?"
Các chủ Tây các nhìn thoáng qua, "Văn binh lần trước ngươi đã rèn!"
"Đúng thế!"
Tô Vũ mỉm cười, hỏi tiếp: "Có mạnh không?"
"Rất mạnh!"
"Vậy ngài có biết vì sao binh khí này lại cường đại như thế không?"
Các chủ Tây các nhíu mày quan sát, còn chưa kịp nói gì thì Tô Vũ đã tự trả lời luôn: "Ta đã sáp nhập vào đây 30 vật gánh chịu, ngoài ra còn có vô số tinh huyết của cường giả!"
"Tà binh!"
Một mặt hắn ta rung động trước tác phong chịu chi dám sáp nhập 30 vật gánh chịu của Tô Vũ, một mặt khác lại chấn kinh vì Tô Vũ dựa vào dung nhập tinh huyết cường giả để gia tăng Thiên binh. Xem ra đây chính là tà binh!
Tô Vũ thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, là tà binh! Vì vậy ta giết người vô số, giết vô địch cũng là vì cướp lấy máu tươi và vật gánh chịu của họ. Hy vọng các chủ có thể giúp ta loan tin về món binh khí này!"
"Hả?" Các chủ Tây các nhịn không được nhìn chằm chằm Tô Vũ, "Loan tin?"
"Phải!"
Tô Vũ gật đầu, "Chư Thiên vạn giới này, ta nghĩ, các chủ hẳn là có thể truyền tin đi được, thế nhưng ta không muốn tất cả mọi người đều biết, ta hy vọng chỉ có một vài cường giả đỉnh cấp mới biết được!"
"Ngươi muốn làm gì?" Các chủ Tây các lo lắng nói: "Điều này sẽ gây phiền toái cho ngươi!"
Tô Vũ bật cười, "Có gì khác nhau sao? Lúc này ta còn chưa đủ phiền toái à?"
Căn bản không khác gì nhau!
Các chủ Tây các cũng hơi ngẩn ra, đúng vậy, hình như chẳng có gì khác biệt cả, hiện tại kẻ muốn giết Tô Vũ sẽ không vì món binh khí này mà không giết hắn.
Tô Vũ nói: "Thiên binh này mới chỉ vào Thiên binh cao đẳng, chưa đạt tới mức đỉnh phong, ta còn muốn làm ra Thần binh nữa kia kìa. Nếu lại bộc phát một lần đại chiến thì ta sẽ đánh chết mấy vị vô địch, dung nhập vào sách của ta!"
Các chủ Tây các cẩn thận hỏi: "Điều này cũng truyền đi à?"
"Đương nhiên!"
Các chủ Tây các vẫn không hiểu, nhưng mà Tô Vũ đã nói vậy thì hắn ta đành phải đáp ứng, hắn suy nghĩ một chút bèn nói: "Được, thế nhưng muốn im hơi lặng tiếng loan tin đi thì còn cần một chút thời gian."
"Không sao!"
Nói xong, Tô Vũ chắp tay cười nho nhã: "Làm phiền các chủ!"
"Nên làm thôi!"
Các chủ Tây các cũng không nói nhiều, rất nhanh hắn ta đã đạp bước rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Vạn Thiên Thánh mới hiện ra, ông nhìn thoáng qua người mới đi rồi lại nhìn Tô Vũ, "Ngươi đang tính làm trò gì?"
Tô Vũ cười ngây ngô đáp: "Ta chỉ muốn bán đồ thôi mà, nếu ta không cần bảo vật mà lại đi bán Cửu Diệp Thiên Liên thì ai mà tin!"
Tô Vũ cười ha hả: "Tạo thế trước khi mua bán thôi! Ta cực kỳ cần vật gánh chịu và tinh huyết, còn phải là số lượng lớn! Hơn nữa còn cần tinh huyết của cường giả! Ta nghĩ một số cường giả cũng sẽ có chút tích góp! Bọn họ ngoài miệng thì nói Tô Vũ này tà ác, chế tạo tà binh, nhưng nếu dùng Cửu Diệp Thiên Liên đi đổi lấy bảo vật gia tăng tà binh, bọn chúng sẽ rất vui lòng trao đổi. Ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng thì nghĩ tà binh của ta là thá gì, chỉ cần có thể cường đại bản thân là được, thật là thơm!"
"Cái gì thơm vậy?"
Cục lông nhỏ vội vàng ngoi lên trên đầu Tô Vũ, nó nghe thấy Tô Vũ mới khen cái gì đó thơm!
Tô Vũ vỗ đầu bản thân một cái, đập cho tiểu tử kia chui vào, Vạn Thiên Thánh cũng không để ý, chỉ cười nói: "Ngươi đúng là to gan, tạo thế. . . Cũng đúng, dù sao ngươi cũng phải nói với mọi người thứ mà ngươi thiếu là gì, đúng là cần phải làm như vậy."
Dứt lời, ông lại nói: "Chuyện chữ 'Lục' kia. . . Thiên Diệt chưa chắc sẽ cho ngươi, đó là bảo vật, một tổ hợp bộ phận của Thần binh, dù bình thường thì cũng có thể coi như là Thiên binh. Còn nữa, cho ngươi rồi ngươi thực sự muốn tặng lại cho Giám Thiên Hầu à? Một khi y luyện hóa Liệp Thiên bảng thành công, thực lực nhất định sẽ tăng mạnh, đây là ngươi tự tìm phiền toái cho mình!"
"Để xem đã."
Tô Vũ qua loa đáp: "Còn chưa thấy đồ mà, ta sẽ đi tìm Thiên Diệt đại nhân hỏi xem, huống chi ta cảm thấy vật kia có lẽ có quan hệ với ta nữa đấy!"
"Với ngươi?"
Tô Vũ vui vẻ đáp: "Đúng vậy, của ta!"
"Của ngươi?"
Vạn Thiên Thánh bó tay rồi, sao mà bảo vật gì cũng đều là của ngươi vậy?
Vạn giới là nhà ngươi chắc?
Bảo vật cũng đều là của ngươi luôn rồi!
Tiểu tử này càng mạnh lại càng tham lam!