Lúc này Tô Vũ mới biết được Thiên Diệt đã cướp đi một phần của Liệp Thiên bảng!
Liệp Thiên bảng!
Đồ Lục!
Giờ đây Tô Vũ đã biết hết mọi thứ rồi, chữ "Đồ" ở bên chỗ Thiên Uyên Bán Hoàng, chữ "Lục" vốn nằm trong tay Đa Bảo, bây giờ lại bị Thiên Diệt cầm đi.
"Đồ Lục. . ."
Tô Vũ sinh ra vô số ý niệm trong đầu, Đồ Lục!
Liệp Thiên bảng!
Sách họa trong đầu mình!
Lúc trước hắn từng nghĩ có phải Liệp Thiên bảng là một cỗ máy giết người, sự thật chứng minh suy nghĩ đó là đúng!
Nó có liên quan với Văn Minh Chí của mình, Tô Vũ không khỏi động tâm tư muốn chế tạo một phần mục lục như vậy, thế nhưng độ khó này cũng không nhỏ.
Có lẽ. . . Mấy thứ này thật sự là một thể cũng nên!
Rất có thể đây chính là Văn Minh Chí của Thời Gian sư đời trước!
Nếu thực sự là như thế, Văn vương chính là Thời Gian sư!
"Võ vương là Thái Sơn, Văn vương và Thời Gian sư là một người, lão Chu có thể chính là Võ Hoàng. . ."
Tô Vũ cảm thấy bí mật mà bản thân nắm giữ càng ngày càng nhiều.
"Về phần sách họa... tại sao nó lại xuất hiện ở trong đầu ta? Quái lạ! Nó là truyền thừa của Văn vương hay là Thời Gian sư đây?"
Hiện tại, Tô Vũ càng chắc chắn thứ đồ chơi trong đầu mình chính là Văn Minh Chí đời trước!
Có một số việc, hắn cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng hơn mới được.
Không bao lâu sau, Tô Vũ đã đến Thiên Diệt cổ thành.
Mà trong cổ thành, hắn gặp được Thiên Hà.
Đúng vậy, Thiên Hà đã trở về.
Trước đó Tô Vũ có gặp vị này thì cũng không quá để ý, hiện tại hắn lại thấy có điểm hứng thú, vừa nhìn thấy Thiên Hà thì cũng không vội đi tìm Thiên Diệt nữa, mà là tươi cười bắt chuyện: "Thiên Hà thành chủ, lúc ở Tinh Vũ phủ đệ mãi chẳng gặp được ngươi, ngươi đi đâu thế?"
Thiên Hà thấy Tô Vũ thì bày ra vẻ mặt thổn thức, phiền muộn, thở dài nói: "Đừng nói nữa, vào Bảo Sơn mà không trở về đại khái chính là chỉ ta! Ngươi không biết ta đã phát hiện cái gì đâu!"
Hắn ta tỏ vẻ thần bí, truyền âm nói: "Ngươi chắc chắn sẽ không thể tin được, ta rõ ràng bị truyền tống đến một bảo địa không được ghi chép! Chỗ kia vô cùng to lớn, điều này không quan trọng, mấu chốt là nơi đó không có ai! Không có ai thì thôi đi, nhưng có một chuyện ngươi không cách nào tưởng tượng được, chỗ kia có Thần binh, thật đó, là Thần binh! Mấy kiện luôn! Ban đầu ta cứ tưởng rằng nơi ấy là sơn mạch, về sau mới phát hiện không phải, đó là một thanh Thần binh khổng lồ vắt ngang thiên địa."
Thiên Hà hào hứng kể: "Thực sự là Thần binh! Ta đánh nó một quyền toàn lực nhưng không có chút phản ứng nào! Ta bèn bay dọc lên theo sơn mạch, bay thật lâu thật lâu. . ."
"Cuối cùng, ta đưa ra một kết luận!"
Thiên Hà rung động nói: "Đó là một kiện Thần binh vô cùng cường đại, hơi giống như xương cốt, có thể là Thần binh do cường giả nguyên thủy thời kỳ Thượng cổ vừa khai hóa rèn tạo nên, khi đó hẳn là quen dùng xương cốt để làm binh khí! Quả thực không cách nào tưởng tượng nổi. . ."
"Xương gì vậy?" Tô Vũ giống như đã hiểu rõ, khẽ hỏi: "Dáng vẻ ra sao?"
Thiên Hà nhanh chóng vẽ ra một hình thù, Tô Vũ nhìn qua, thu nhỏ lại thì có vẻ là xương cánh tay.
Hóa ra Thiên Hà đã tiến vào cánh tay của lão Chu.
Tô Vũ sờ sờ cằm, bổ sung thêm cho Thiên Hà: "Sau đó ngươi tiếp tục tiến lên, lại phát hiện ra Thần binh nhỏ hơn Thần binh này một chút, thế nhưng cũng không kém là bao nhiêu, còn rất dài nữa! Sau đó, ngươi cứ đi về phía trước, bỗng phát hiện năm chuôi Thần binh chụm lại tựa như cây roi, đúng không?"
Thiên Diệt cả kinh: "Ngươi cũng bị truyền tống tới đó à? Sao ta không gặp được ngươi?"
Tô Vũ nhún vai, quả nhiên tên này đã thật sự tiến vào cánh tay.
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, rốt cuộc cơ chế truyền tống của Tinh Vũ phủ đệ là thế nào vậy?
Tử Linh tiến vào tầng một, bán Tử Linh tiến vào không gian cánh tay.
Đúng rồi, đám bán Tử Linh khác thì sao?
Lần này có không ít bán Tử Linh đi vào, Thủy Nhân và Ảnh Tử đều đi, bất quá trước đại chiến Tô Vũ cũng chưa kịp quản, một nhóm người đều do Nhân tộc mang theo, Tô Vũ không rõ lắm liệu Hạ Long Võ có nhớ mang mấy tên kia rời đi hay không.
Không mang đi thì tỉ lệ lớn là đã xong đời.
Nếu như gặp thì có lẽ sẽ dẫn theo, dù sao Hồng Đàm biết bọn chúng, đều là do ông bắt được năm xưa mà.
Thiên Hà có thực lực mạnh nên đã tự mình chạy về.
Mà giờ khắc này, Thiên Hà thật sự kích động: "Tô Vũ, có phải ngươi cũng tới đó rồi không? Vậy ngươi có đào được Thần binh không?"
Đây chắc chắn là Thần binh!
Còn lớn đến đáng sợ!
Đào?
Tô Vũ im lặng, đào cái rắm ấy, ngươi mà đào thì tức là hủy đi xương cốt của lão Chu, lão ấy không đánh chết ngươi thì ta sẽ đổi về họ của ngươi!
"Chưa, ngươi cũng đừng nhớ thương nữa, ngươi đào không nổi đâu!"
Xem bộ dáng này của ngươi mà dám hủy đi xương cốt của lão Chu thật thì lá gan quả là không nhỏ.
"Tô Vũ, đây chính là Thần binh đó. . . Chắc chắn!"
"Thần binh thì cũng không phải thứ ngươi có thể mơ tưởng, kể cả ta cũng vậy!"
Tô Vũ hỏi thăm: "Trừ điều đó ra, ngươi không có thu hoạch gì khác hả? Ta thấy ngươi đã bước vào chuẩn vô địch rồi còn chưa chứng đạo, ngươi không có vật gánh chịu sao?"
Thiên Hà thở dài, "Đừng nói nữa! Bảo vật nhiều như vậy mà ta không kiếm được món nào, nếu may mắn gặp được một kiện thì ta còn phải phiền lòng vì chuyện này hay sao?"
Hắn ta thở dài một tiếng, tràn đầy bất đắc dĩ.
Thật sự là tới Bảo Sơn mà lại phải tay không trở về!
Chỗ kia tùy tiện đào ra một kiện thì vật gánh chịu có tính là gì, Thiên binh cũng có thể làm vật gánh chịu cơ mà, huống chi đó còn là Thần binh!
"Vậy ngươi tiếp tục phiền lòng đi, mai này nếu như ta có dư, hoặc là ngươi có công lao gì thì ta sẽ cho ngươi một kiện, hiện tại ngươi không có công lao gì, tự ta dùng thôi!"
"Được!" Thiên Hà ngược lại không để ý cái này, hắn ta tiếp tục thở dài.
Lúc này, hắn ta đang nhận lấy đả kích rất lớn, nhìn vô số bảo vật mà không mang đi được, đau khổ một tháng khiến hắn ta thiếu chút nữa thổ huyết, đến bây giờ không điên thì cũng coi như ý chí kiên định.
Nhiều Thần binh như vậy a, Chư Thiên vạn giới, đại khái cũng không tìm ra chỗ nào lắm Thần binh thế nữa đâu!
Hắn ta thấy được, thế nhưng. . . không mang đi được!
Đau lòng vô cùng!
Đau đến nỗi Thiên Diệt quay về mắng mỏi miệng suốt cả mấy tiếng qua mà Thiên Hà đều không thèm để ý, cũng chẳng muốn đáp lại, tùy ý đi, dù sao hiện tại Tô Vũ đã trở thành phó thành chủ, tử khí cũng không cần Thiên Hà gánh chịu, hắn ta càng vui vẻ thoải mái.
Hắn ta chỉ nuối tiếc bảo vật nhìn được, sờ được nhưng không lấy mà được thôi!