Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2349 - Chương 2349: Vì Sao Ngươi Không Ăn?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2349: Vì Sao Ngươi Không Ăn?
 

Bên cạnh Tô Vũ, Thiên Diệt tò mò hỏi: "Ngươi vừa làm gì vậy? Thứ đồ chơi này ở trong tay ta cơ hồ không hề thay đổi, sao vừa đến tay ngươi liền sáng lên thế kia?"

Tô Vũ hít sâu một hơi, "Mới nãy đại nhân có nhìn thấy gì không?"

"Cái gì?"

Ta nhìn thấy gì cơ?

Trông thấy dáng vẻ mờ mịt của Thiên Diệt, Tô Vũ liền hiểu, xem ra thật sự chỉ có mỗi mình hắn mới thấy được.

Giây lát vừa qua, bản thân hắn dường như đã kích hoạt vật này, thứ hắn thấy kỳ thật không phải Giám Thiên Hầu mà là Liệp Thiên bảng, bởi vì chúng là nhất thể nên mới thuận tiện nhìn thấy Giám Thiên Hầu ở gần đó.

Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn không định kể lại cho Thiên Diệt nghe.

Hắn cầm lấy mảnh vỡ lên khẽ vuốt.

Đây là thần văn sao?

Nếu như là thần văn thì có lẽ nó là thần văn Vĩnh Hằng.

Hắn chưa bao giờ thấy thần văn Vĩnh Hằng!

Vật này là thật sao?

Nhưng nếu như thần văn bị khảm nạm ở bên trong mảnh vỡ, có lẽ sẽ không thể mở ra, bằng không đem ra tu luyện. . .

Được rồi, ý nghĩ này vừa nảy lên thì thần văn chữ "Lục" bỗng rung động một thoáng.

Đây là thần văn có linh tính đúng không?

Nó cảm nhận được tâm tư của ta à?

"Không biết đây có phải thần văn do đích thân Văn vương viết hay không?"

Tô Vũ nhìn về phía Thiên Diệt, "Đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?"

Thiên Diệt lơ đễnh đáp: "Đến cấp độ của Văn vương, dù chỉ tùy tiện viết ra thì dù thứ này không phải thần văn thì cũng sẽ mạnh hơn thần văn thông thường!"

Vật này chưa hẳn đã là thần văn, thế nhưng khẳng định là rất mạnh, đây là sự thực.

Tô Vũ khẽ gật đầu, lời Thiên Diệt nói rất có lý.

"Đại nhân có thể phá vỡ nó không?"

"Ngươi chắc chứ?"

Thiên Diệt vui vẻ nói: "Ngươi xác định để cho ta thử xem có thể đánh vỡ nó hay không à?"

Tô Vũ gật đầu, "Thử xem sao! Có lẽ có thể phá đồ bên ngoài đi, để lộ ra chữ bên trong, bất kể có phải thần văn hay không cũng cần lấy ra quan sát!"

"Ngươi thật là. . ."

Thiên Diệt cạn lời, lá gan của ngươi thật là lớn.

Được rồi, ta thử một chút vậy!

Hắn ta cũng không nhiều lời, cầm mảnh vỡ lên gầm nhẹ một tiếng, hắn quả thực đã rất dùng sức, một tiếng ầm vang, mảnh vỡ rung động cọt kẹt..t..tttt, nhưng vẫn không bị nghiền nát. Ngược lại bàn tay của Thiên Diệt lại bị đâm phá, lộ ra vết máu.

Thiên Diệt run tay, ném mảnh vỡ sang một bên, nhe răng nói: "Bảo bối tốt, rất chắc chắn! Cái đồ chơi này sao lúc trước lại bị đánh nát vậy? Tối thiểu phải có thực lực Hợp Đạo mới đủ!"

"Đại nhân cũng không thể phá vỡ?"

Thiên Diệt tức giận: "Nói nhảm, ta mà dốc toàn lực ứng phó, một gậy nện xuống thì cái gì cũng sẽ bể nát, nhưng ngươi nhất định muốn ta làm như vậy à?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, thôi được rồi, lần sau bàn lại đi!

Hiện tại vật này còn có tác dụng, tối thiểu có thể giám sát Giám Thiên Hầu, mà có vẻ Giám Thiên Hầu còn chẳng phát hiện ra.

"Có liên quan với sách họa trong đầu ta sao?"

Tô Vũ thầm nghĩ, ta có thể đặt nó ở trong đầu không nhỉ?

Chỉ sợ là sẽ xảy ra vấn đề, nếu bỏ vào rồi, đột nhiên nó lại bộc phát đánh tan biển ý chí thì ta đây liền xong đời.

Bỏ bất kỳ thứ gì vào trong đầu thì vẫn nên cân nhắc kĩ càng.

"Đúng rồi, Cục lông nhỏ. . ."

Tô Vũ nghĩ tới điều gì đó, nhanh chóng ép Cục lông nhỏ trong đầu ra. Hắn nhìn Cục lông còn đang mơ mơ màng màng, dí mảnh vỡ vào mũi nó, đoạn hỏi: "Có thơm không?"

Hắn muốn biết đây có phải là bảo vật đồng nguyên với sách họa không, nếu như phải thì lực hấp dẫn với Cục lông nhỏ sẽ rất lớn.

Cục lông nhỏ khẽ hít hít, cảm thụ một cái, chần chờ đáp: "Hơi thơm thơm. . ."

"Chỉ hơi thôi à?"

"Ừ!"

"Muốn ăn không?"

"Có thể ăn sao?"

Tô Vũ sờ cằm, "Mùi thơm này với mùi thơm bình thường mà ngươi ngửi thấy có giống nhau không?"

"Chẳng kém bao nhiêu!"

"Không khác lắm ư?"

Cục lông nhỏ mơ hồ đáp: "Ừ ừ, không khác lắm."

"Vậy sao ngươi không nhào lên ăn?"

"Ngươi thơm hơn mà!"

". . ."

Bên cạnh, Thiên Diệt nghe mà nhức cả đầu, cái gì mà cứ thơm hay không thơm chứ?

Tô Vũ lại hơi nhíu mày, nhìn về phía Thiên Diệt nói: "Đại nhân, năm đó Đa Bảo là thuộc hạ của vị cường giả nào? Chủng tộc của y là gì?"

"Đa Bảo?"

Thiên Diệt cũng không biết tại sao thoáng cái câu chuyện lại chuyển đến Đa Bảo, suy nghĩ một chút hắn ta bèn mở miệng đáp: "Đa Bảo... Ta nghĩ y được phong hào tướng quân, năm đó chức vụ là..."

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, nửa ngày sau mới thốt lên: "Nhớ rồi, cai quản Hoàng Đình Thiên Bảo Ty! Trên y chính là Thiên Bảo Hầu, chủ yếu quản lý sự vụ phân phối bảo vật, coi như là chức quan béo bở lo hậu cần, thoải mái hơn chúng ta nhiều!"

"Về phần chủng tộc của Đa Bảo..."

Thiên Diệt lại ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Thông Bảo Thử (chuột) nhất tộc, đúng, chính là chủng tộc này! Họ đã bị diệt rồi, hiện tại có lẽ chỉ còn mỗi gia hỏa ấy thôi. Đa Bảo thích thu thập tài bảo, lúc y đấu với ta một trận, tối thiểu đã phá nát trên trăm kiện Địa binh, ba bốn kiện Thiên binh!"

"Quả là rất có tiền!"

Tô Vũ phì cười, nói xong hắn bèn cầm lấy mảnh vụn, chần chờ một hồi mới nói: "Đại nhân, ngài nói thứ đồ chơi này rốt cuộc là thật hay giả?"

"Cái gì?"

Thiên Diệt không hiểu, ngươi có ý gì?

Tô Vũ trầm giọng nói: "Không có gì, chỉ là ta cảm thấy không nên chỉ như thế! Chủ yếu là Cục lông nhỏ không cảm thấy thơm tới mức nhịn không được nhào lên ăn."

Trên đỉnh đầu, Cục lông nhỏ mờ mịt, không ăn thì làm sao?

Gần đây ta không quá đói!

Thật là kỳ quái!

Thứ kia rất thơm nha!

Tô Vũ tạm bỏ qua việc này, hắn hỏi: "Đại nhân, xưng là Hầu gia thì sẽ mạnh như thế nào? Tầm cỡ Nhân vương không?"

Thiên Diệt đáp: "Kẻ bước vào Hợp Đạo mà có công lao lớn thì đại bộ phận đều có thể phong Hầu, ít nhất cũng có thể lăn lộn ra cái danh hào tướng quân. Phong Hầu đa phần là đại biểu Hợp Đạo rồi!"

Tô Vũ lại hỏi: "Như vậy sẽ có Hợp Đạo vẫn chưa phong Hầu sao?"

"Có chứ. . . Ví dụ như lão đại của ta!"

Thiên Diệt nhếch miệng cười: "Lão đại chưa được phong Hầu, kỳ thật năm xưa lão đại đã bước vào Hợp Đạo rồi, muốn phong Hầu thì hắn phải tọa trấn Cung vương phủ, mà hắn lại không nguyện ý tiếp nhận trọng trách kia! Kỳ thật dù không tọa trấn Cung vương phủ thì sau khi nhiệm vụ năm xưa chấm dứt, lão đại cũng sẽ được phong Hầu, Cung vương đã sớm xin lệnh từ Nhân Hoàng, đáng tiếc về sau bởi vì chuyện của Văn vương nên mới chậm trễ, sau đó… chẳng còn sau đó nữa!"

Tô Vũ khẽ gật đầu, đoạn nói: "Nếu Thiên Diệt đại nhân hoàn thành nhiệm vụ, bước chân vào Hợp Đạo, đại khái cũng có thể phong Hầu nhỉ?"

Thiên Diệt bĩu môi, "Không kém bao nhiêu! Khi đó còn chuẩn bị xong phong hào cho ta rồi đấy, về sau ta nghĩ tới lão đại nên muốn chờ lão đại phong Hầu trước, nào biết được chẳng có cái gọi là sau đó nữa!"

"Mà ngươi hỏi những thứ này làm gì?" Thiên Diệt ngáp một cái, "Những việc này biết rõ thì cũng không có ích gì, chỉ là một chút chuyện vặt thời Thượng cổ thôi."

Tô Vũ cười khẽ, "Tùy tiện hỏi thôi mà, vậy chủng tộc của Giám Thiên Hầu là gì?"

"Giám Thiên Hầu à..."

Thiên Diệt vò đầu suy nghĩ, "Cái này người bình thường đại khái sẽ không biết, bất quá năm đó ta và đám đệ tử của Văn vương thường xuyên chơi đùa với nhau, ngẫu nhiên nghe người ta nói qua. Giám Thiên Hầu hình như thuộc chủng tộc tương đối hiếm thấy, có khi còn chưa tính là nhất tộc, tên là 'Vận Linh' đắc đạo!"

"Cái gì vậy?"

"Sao ta biết được, chỉ là nghe người ta nói mà thôi, chẳng lẽ ta còn phải đi truy hỏi đến cùng? Ta nào có hứng thú gì với Giám Thiên Hầu! Dù cho y được coi trọng, một mực được Văn vương giao phó trách nhiệm thì cũng là người từ Văn vương phủ. Mà nhắc đến thì vị kia. . ."

Hắn ta chỉ chỉ Cục lông nhỏ, "Chính là vị nhà nó ấy, hẳn là có quen biết Giám Thiên Hầu, có khi quan hệ còn rất tốt cũng nên. Vị kia nhà nó cũng xuất thân từ Văn vương phủ mà."

Cục lông nhỏ tròn mắt ngơ ngác, thật sao?

"Ta có thể tới Liệp Thiên các ăn miễn phí được không?"

Cục lông nhỏ trông ngóng hỏi một câu, từ lâu nó đã muốn đánh cướp Liệp Thiên các rồi, giờ có thể đi ăn miễn phí được không?

Thiên Diệt cười ha hả: "Ngươi có thể thử xem!"

Cục lông nhỏ bĩu môi, ta không dám đi.

Sợ bị đánh chết lắm!

Đánh chết thì sẽ không gặp được Hương Hương nữa đâu.

Bình Luận (0)
Comment