Tô Vũ khẽ vuốt ve mảnh vỡ chữ "Lục", từng ý niệm bay lên trong đầu.
Đại sư chuyên làm giả như hắn đang suy nghĩ một vấn đề, thứ này có phải là thật không?
Hay là có người đã làm giả rồi?
Ý nghĩa của việc làm giả là gì?
Mục đích cuối cùng ra sao?
Sở dĩ sinh ra chút hoài nghi như vậy, một phần là do bản thân hắn chuyên lập nghiệp từ việc làm đồ giả thế nên luôn ôm theo lòng hoài nghi, một nguyên nhân khác là do Tô Vũ quan sát chữ "Lục" này thì nhận thấy nó không phải thần văn thiên sinh!
Dưới tình huống bình thường, Tô Vũ không chỉ cảm ngộ được mà còn có thể sản sinh thêm thần văn, lần trước khi lão Vạn viết, hắn còn phác họa ra thần văn “Văn” “Minh” nữa kia kìa.
Đây là bảo vật của Văn vương, với thiên tư của Tô Vũ ta mà ngươi lại không cho ta thêm thần văn?
Điều này có ý nghĩa gì?
Còn nữa, tùy tiện quan sát được Giám Thiên Hầu mà người kia lại hoàn toàn không biết gì, chẳng lẽ Giám Thiên Hầu dễ dàng bị quan sát như thế?
Nhất là Cục lông nhỏ nói thứ này thơm, nhưng rõ ràng nó hoàn toàn không có cảm giác bức thiết khát khao giống như nhìn thấy sách họa.
Lúc trước khi Cục lông nhỏ còn yếu ớt, ngửi thấy được mùi vị bèn bổ nhào về phía sách họa trước tiên!
Hôm nay nó chỉ nghe thấy mùi thơm nhưng lại không có khao khát nuốt vào bụng!
Hít sâu một hơi, Tô Vũ nắm chặt mảnh vỡ kia.
Đột nhiên hắn cảm giác được, ta có khả năng bị người ta mưu hại rồi.
Giám Thiên Hầu ư?
Hay là Đa Bảo?
Tiền bán mạng. . .
Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại rồi hỏi: "Đại nhân, lần này Đa Bảo bị thương nặng không?"
"Có, ta đánh bể Kim Thân của y mà. À, có lẽ ngươi không biết Kim Thân, ngươi cứ coi như ta đánh bể một trong tam thế thân của y là được!"
"Vậy lúc ấy nếu ngài một mực đuổi theo thì có thể giết được y không?"
Thiên Diệt cười lạnh, "Ngươi đang xem thường ta?"
"Không có!"
Tô Vũ nói thẳng: "Ta đương nhiên tin tưởng thực lực đại nhân, ý ta là Đa Bảo có biết rõ thực lực của đại nhân không? Y là người đầu tiên xuất thủ chặn đường đại nhân, ra mặt thuận lợi như vậy, chẳng lẽ bia Tiên Hoàng có tác dụng rất lớn đối với y?"
"Cái này thì ta cũng không rõ, tiểu tử kia đại khái cũng biết rõ thực lực của ta, hừ, y rõ là đi tìm chết! Nếu là năm đó, ta sẽ một gậy gõ chết y!"
"Nói như vậy, năm xưa y cũng không bằng đại nhân? Thực lực thua kém hơn cả ngài của năm xưa?"
"Đương nhiên!"
"Vậy bây giờ thực lực của y tiến bộ chưa?"
"Không nhiều."
Thiên Diệt bị hắn hỏi cho có chút hồ đồ, ngươi hỏi nhiều như vậy rốt cuộc có ích gì, mà Tô Vũ lại nói tiếp: "Vậy lúc ấy đại nhân đuổi giết y, y chỉ một mực bỏ chạy, đại nhân giết không được y thì sẽ tiếp tục đuổi giết sao?"
"Khẳng định là không thể!"
Thiên Diệt cắn răng đáp: "Lúc ấy xảy ra đại chiến, y lại chỉ một mực tháo chạy. Nếu y chạy đến hư không vô tận thì muốn giết y vẫn khá khó, ta đuổi giết một hồi mà không được thì ta sẽ đi đánh người khác!"
Đánh chạy là được!
Tô Vũ gật gật đầu.
"Đối với đại nhân thì mảnh vỡ chữ 'Lục' này có là bảo vật không?"
“Đương nhiên có, nó là chí bảo đấy. Đây chính là mảnh vỡ Thần binh của Văn vương, nếu như kết hợp lại với Liệp Thiên bảng thì sẽ rất mạnh!"
Tuy rằng hắn ta đã đưa cho Tô Vũ, thế nhưng hắn ta cũng biết vật này là chí bảo!
Tô Vũ lại gật đầu, không phải là thế cục nhất định sẽ phải chết, lại dùng tiền để mua tính mạng, đưa đồ vật cho Thiên Diệt. . .
Chỉ xem xét thông thường thì thật ra không có vấn đề gì.
Thế nhưng nếu như mang theo hoài nghi để xem xét, hắn liền cảm thấy có vấn đề trong chuyện này.
Xa xa, Vạn Thiên Thánh đạp không đi đến, Thiên Diệt liếc mắt nhìn ông, "Ngươi lại tới nữa!"
Vạn Thiên Thánh mỉm cười, hơi hơi khom người, "Bái kiến Thiên Diệt trấn thủ!"
Thiên Diệt không thèm để ý ông, Vạn Thiên Thánh cũng không để bụng, ông nhìn về phía Tô Vũ, "Làm sao vậy?"
Tô Vũ ném mảnh vỡ kia cho Vạn Thiên Thánh, "Phủ trưởng, ngài thử đưa ý chí lực vào nhìn xem có phát hiện cái gì không?"
Vạn Thiên Thánh len lỏi một chút ý chí lực vào, rất nhanh ông khẽ lắc đầu, "Ta không phát hiện ra gì, bảo vật này rất huyền bí, mơ hồ có thể chứng kiến một số hình ảnh, bao gồm cả chính ta, đây chính là hình thức ban đầu của bảng chứng đạo trước kia."
Trước đây Chư Thiên Vạn Bảo Lâu thông qua thứ này để tạo ra bảng chứng đạo, thế nhưng không kết nối được thực sự trực quan, vì vậy xếp hạng tương đối hỗn loạn.
Tô Vũ gật đầu, suy nghĩ một chút, đột nhiên hắn lấy ra một vật, Vạn Thiên Thánh hơi nhíu mày, Tô Vũ cười nói: "Phủ trưởng cầm lấy cái này rồi nhìn lại thử đi!"
"Văn Mộ bia?"
Bên cạnh, Thiên Diệt hiếu kỳ nói: "Món đồ chơi này lại trở về tay ngươi rồi."
Tô Vũ cười cười gật đầu.
Lần trước đã nghe nói Thiên Diệt biết rõ cái này, quả nhiên là hắn thật sự biết rõ.
Mà Vạn Thiên Thánh cầm lấy Văn Mộ bia, lại lần nữa đưa vào một chút ý chí lực kiểm tra, rất nhanh ông đã ném Văn Mộ bia qua cho Tô Vũ, lắc đầu nói: "Vẫn chỉ là một vài hình ảnh, không có gì khác, ngươi muốn ta nhìn cái gì?"
"Ngài có thấy Giám Thiên Hầu không?"
"Không có."
Vạn Thiên Thánh hơi ngoài ý muốn: "Ngươi thấy được hả?"
"Vâng."
Tô Vũ đáp, ta thấy được rõ ràng là không có quan hệ gì với Văn Mộ bia.
Nói như vậy thứ này thật sự liên quan tới sách họa màu vàng kim.
Là ta suy nghĩ nhiều rồi ư?
Hay mục tiêu của Giám Thiên Hầu chính là sách họa?
Phải chăng y biết rõ Liệp Thiên bảng kỳ thật cũng không hoàn chỉnh?
Từng âm mưu quỷ kế hình thành trong đầu Tô Vũ, hắn lại cầm mảnh vỡ kia ở trong tay, suy nghĩ một chút bèn nói: "Có lẽ ta có thể thông qua cái này để biết rõ một vài tin tức cực kỳ trọng yếu!"
Tô Vũ nói: "Phủ trưởng, ngài cảm thấy một người sống cô độc 10 vạn năm liệu có lầm bầm lầu bầu nói ra một chút bí mật ẩn sâu trong đáy lòng không?"
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Không biết, hẳn là có! Cô độc quá lâu có lẽ sẽ thích tự mình lẩm nhẩm vài lời."
"Phủ trưởng ở Tu Tâm các nhiều năm có từng làm vậy bao giờ chưa?"
"Thỉnh thoảng." Vạn Thiên Thánh cười đáp: "Làm sao vậy, chẳng lẽ không được?"
"Vậy nếu đã lẩm bẩm mười vạn năm thì có còn tinh lực để nói nữa không?"
"Đại khái là không, ngươi chờ ta sống qua 10 vạn năm rồi hãy hỏi lại câu này."
Tô Vũ thở hắt ra một hơi, "Hy vọng là ta nghĩ nhiều!"
Nếu không phải là ta nghĩ nhiều thì chẳng phải là ngay từ đầu, Giám Thiên Hầu đã tính kế ta rồi ư?
Cũng không đúng. . . Đa Bảo ném thứ này ra là để bảo vệ tính mạng, là do ta dẫn người vào Tử Linh giới vực, về sau có người chết rồi mà ta vẫn bình an, Đa Bảo bại trận nên mới buông bỏ bảo vật.
Có thể ngay từ đầu đó chỉ là biện pháp dự phòng, về sau mới chính thức thực hiện mà thôi!
"Rất có thể Đa Bảo và Giám Thiên Hầu là một phe!"
Tô Vũ thầm nghĩ, hết thảy mọi sự đều dựa theo hoài nghi của hắn để suy đoán, hoài nghi không thành lập thì phỏng đoán cũng không được thành lập.
"Mục tiêu của bọn họ chưa chắc chỉ có mình ta, có lẽ ngay từ đầu đã nhằm vào Thiên Uyên Bán Hoàng! Có khả năng này, dù sao thì một chữ còn thiếu cũng đang nằm trong tay vị Bán Hoàng nọ!"
"Kẻ khát vọng cướp lấy vật này nhất kỳ thật vốn không phải ta mà là Thiên Uyên Bán Hoàng, thực lực Đa Bảo không bằng ông ta, bị cướp đi cũng là chuyện bình thường."
"Chỉ là về sau, ta lừa giết một đám người, Thiên Diệt lại quá mạnh. . . Đồ vật mới có thể rơi vào trong tay của ta. . ."
Phán đoán ra mảnh vỡ chữ “Lục” đã vào tay mình kỳ thật không quá khó. Thiên Diệt không quan tâm tới bảo vật, Tô Vũ lại biết được có đồ vật này, nếu như hắn và Văn vương có quan hệ, nếu như hắn và Thời Gian sư có quan hệ, vô luận như thế nào, hắn đều sẽ đến xem. Một khi Tô Vũ phát hiện ra điều gì cơ mật, bắt được chữ “Lục” cũng không hề kỳ quái.
Không biết có thể điều tra ngược đến ta không?
Hẳn là không thể!
Bằng không thì sẽ dễ làm cho người ta cảnh giác.
Tô Vũ khẽ cười, tung hứng bảo vật trong tay, mặc kệ thiệt giả, trước hết cứ thu lại đã, sau này tự nhiên ta sẽ biết được.
"Tốt rồi, không có vấn đề gì nữa, Thiên Diệt đại nhân, chúng ta đi đây!"