Rời khỏi chỗ Thiên Diệt, Tô Vũ vừa đi vừa suy nghĩ tới một vấn đề.
Các chủ Tây các!
Là do chính vị này cố ý tới nhắc nhở hắn chuyện mảnh vỡ chữ “Lục” đang ở trong tay Thiên Diệt, đây là sợ hắn không biết việc này ư?
Hay chỉ là do hắn nghĩ nhiều?
Kể ra các chủ Tây các đã giúp hắn không ít chuyện, không có hắn ta lâm trận phản chiến thì Tô Vũ và lão Vạn đã gặp nguy hiểm lớn, ban nãy đối phương lại tới thông báo cho hắn biết chuyện mảnh vỡ chữ “Lục”.
Kì quái!
Có phải ta quá đa nghi rồi không?
Tô Vũ thầm nghĩ có thể là bệnh đa nghi của mình quá nặng rồi, các chủ Tây các vì nghĩa mà ra mặt cho Nhân tộc, ở thời khắc mấu chốt đã ngăn cản lâu chủ Nam lâu giết mình, làm sao có thể có vấn đề được?
Nhưng... nếu có thì sao?
Lúc ấy Liệp Thiên các có mấy vị vô địch, mặc dù người ngoài nhìn vào đều thấy đây là thế cờ ắt phải chết, bất quá khi đó ta còn chưa mở thông đạo Tử Linh!
Tiên tộc Trí vương biết rõ ta có thể mở, vậy Giám Thiên Hầu thì sao?
Khẳng định y cũng biết!
Nếu biết thì đương nhiên y cũng nắm chắc mấy vị vô địch kia sẽ không thể giết ta dễ dàng!
Ta chưa mở thông đạo Tử Linh ra, đại biểu rằng ta còn có hậu chiêu!
Khi đó các chủ Tây các quay đầu, trước mặt mọi người trở về Nhân tộc, hành vi này sẽ không khiến người ta hoài nghi, có khi còn nghĩ các chủ Tây các có công lao quá lớn, nếu không phải nhờ hắn ta thì địch nhân của Nhân tộc sẽ nhiều thêm hai vị Vĩnh Hằng thất đoạn!
Mà tình huống thực tế là dù hắn ta không đứng ra, dù hắn ta một mực đuổi giết mình. . . Tới thời khắc sống còn, có thể cả hắn ta và lâu chủ Nam lâu đều sẽ bị mình lừa giết!
Mà bây giờ hai người bọn họ đều còn sống!
"Các chủ Tây các hiên ngang lẫm liệt. . . Ở thời khắc mấu chốt trở về Nhân tộc, trợ giúp Nhân tộc, tìm lại bản thân, sau đó còn muốn cứu người, cứu những Nhân tộc từ triều tịch thứ mười."
"Liệp Thiên các có vài vị lão ngoan đồng Nhân tộc, bộ trưởng Địa bộ, bộ trưởng Thiên bộ, các chủ Tây các! Bộ trưởng Thiên bộ vô cùng cường đại, đáng tiếc bởi vì xung đột lý niệm giữa Giám Thiên Hầu và Văn vương nên cuối cùng đã tự bức bản thân phát điên. Bộ trưởng Địa bộ tự đi trên một con đường khác, căn bản không muốn trở về Nhân tộc! Duy chỉ có các chủ Tây các đã nhanh chóng lựa chọn con đường chính xác nhất!"
Tô Vũ không ngừng suy ngẫm, hắn chợt nhìn về phía Vạn Thiên Thánh, truyền âm hỏi: "Phủ trưởng, Nhất Đại nói vào triều tịch thứ chín, mấy vị lão ngoan đồng Nhân tộc cơ hồ đều chết trận rồi, đó là sự thật sao?"
"Đúng thế."
"Vậy tại sao bộ trưởng Thiên bộ và các chủ Tây các lại không ra mặt trong triều tịch thứ chín?"
"Sao ta biết được."
Vạn Thiên Thánh trả lời: "Hoặc là họ có nhiệm vụ trọng yếu hơn, hoặc là do sứ mạng cấp thiết nào đó, cũng có thể chỉ là họ cảm thấy không cần thiết!"
"Thế nhưng bộ trưởng Thiên bộ quả thực đã tự mình xung đột dẫn đến tam thân chia lìa, bản thân tự đối chọi. Ta cảm thấy vào năm xưa có lẽ ông ta cũng từng có xung đột như vậy, nhưng vì sao cuối cùng vẫn không xuất chiến?"
"Có thể là do ông ta có sứ mạng quan trọng hơn chăng? Hoặc là ông ta không biết đến trận chiến ấy?"
Vạn Thiên Thánh cũng chỉ có thể suy đoán, không phải là người từng kinh qua thì nào biết được đáp án những tình huống này.
Được rồi, Tô Vũ không hỏi nữa.
Vạn Thiên Thánh truyền âm qua, tò mò hỏi: "Ngươi phát hiện vấn đề gì à?"
"Ta có vài điểm hoài nghi!"
Tô Vũ truyền âm đáp: "Chờ mấy ngày nữa ta sẽ nói cho ngài biết!"
Vạn Thiên Thánh cũng không hỏi nhiều, ông vừa hộ tống Tô Vũ về Tinh Hồng cổ thành vừa nói: "Ngươi muốn trở về Nhân tộc không? Lời Nhất Đại nói đã giúp chúng ta thu hẹp rất nhiều mục tiêu, nếu như chỉ điều tra hai vị, ta nghĩ có thể sẽ điều tra ra được!"
Kỳ thật ông rất muốn trở về, thế nhưng ông cũng tự biết mình rất khó về đó.
Lúc trước ông đã giết nhiều người như vậy, đắc tội với không ít vị vô địch. Bây giờ những vị vô địch chưa chắc sẽ để ý tới ông, tin tưởng ông.
Tô Vũ thì có lẽ còn có thể tin được một chút.
Đại Tần vương, Đại Hạ vương hẳn là sẽ nguyện ý lắng nghe vài câu, nhưng Vạn Thiên Thánh đã được xưng là ma quỷ, dù cho Đại Tần vương tin tưởng thì các vị vô địch khác cũng sẽ ngáng chân!
Mà người hiểu rõ tình hình chỉ có ông, Lưu Hồng và Tô Vũ, Lưu Hồng thì không cần phải nói, hoàn toàn không có tư cách tới gặp vô địch.
"Phủ trưởng yên tâm, sớm muộn gì ta cũng phải về Nhân cảnh một chuyến!"
Tô Vũ nói: "Bất kể như thế nào, ta phải lấy Thức Hải Bí Cảnh mới được! Ta cần gia tăng ý chí lực, nhanh chóng tiến vào Sơn Hải cửu trọng."
"Về chuyện phản đồ. . . Ta cũng sẽ nghĩ biện pháp điều tra tiếp! Thực sự không được thì ta sẽ mang theo hơn mười vị trấn thủ đi cưỡng ép Nhân tộc!"
"Chớ có làm loạn!"
Vạn Thiên Thánh câm nín, rất muốn gõ đầu hắn, "Ngươi làm vậy thì dù Đại Tần vương có tin người đến đâu cũng không thể ra mặt ủng hộ ngươi được, không có khả năng để cho ngươi có cơ hội cưỡng ép kiểm tra thực hư! Vốn những Vĩnh Hằng đang đứng về phía ngươi đều sẽ bị ngươi bức bách chuyển sang phe khác! Cho dù ngươi là vì điều tra phản đồ, nhưng một khi ngươi mang theo trấn thủ tới cưỡng ép thì trong nội tâm mọi người đều sẽ không thoải mái! Đây là uy nghiêm của chủng tộc, tiểu tử ngươi chớ có xằng bậy!"
Những vị vô địch khai phủ thế hệ trước rất coi trọng điều này.
Điều tra phản đồ thì có thể, kể cả Tô Vũ có thực lực bắt bọn họ chịu phục thì cũng được, dầu gì cũng đều là Nhân tộc.
Nhưng ngươi mang theo một đám cường giả không phải Nhân tộc tới áp bức, dù là vì điều tra phản đồ thì cũng không được. Đó là đánh vào uy nghiêm của một chủng tộc.
Ngày hôm nay Tô Vũ có thể mang ngoại nhân đến tùy tiện điều tra vô địch, ngày mai ngươi lại mang theo Thần Tiên Ma đến đánh Nhân tộc, có phải ai ai cũng nên chắp tay nghe theo ngươi?
Tô Vũ ngẫm nghĩ cẩn thận bèn gật đầu, "Phủ trưởng nói đúng, là ta suy tính thiếu sót rồi! Có đôi khi nắm đấm quá cứng rắn cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt."
"Ngươi hiểu là tốt!"
Vạn Thiên Thánh cũng không nói gì thêm, hai người nhanh chóng hạ xuống Tinh Hồng cổ thành. Lúc này Vạn Thiên Thánh mới mở miệng nói: "Mấy ngày tới ta sẽ dạy cho ngươi quy tắc vận dụng phương pháp đơn giản, những thứ khác thì ta không nói nhiều, dạy cho ngươi bài nhập môn, còn lại thì đều phải dựa vào chính ngươi lĩnh ngộ!"
"Còn nữa, hết thảy bảo vật, hết thảy chống lưng bên ngoài cũng không bằng bản thân cường đại lên!"
Ông nhìn thẳng vào mắt Tô Vũ, nghiêm mặt nói: "Nội tình của ngươi rất tốt, tốt đến đáng sợ! Thế nhưng ngươi tiến bộ quá nhanh nên cũng không có quá nhiều thời gian tích lũy tiêu hóa và cảm ngộ! Đơn thuần chỉ xét về cường độ thân thể thì ngươi đã vượt lên cả một số Vĩnh Hằng lục thất đoạn, ngươi mở Nguyên Thần khiếu thì có khi còn đạt đến cửu đoạn! Hết thảy phương diện này ngươi đều mạnh hơn so với ta. Nhưng ta nói câu hơi khó nghe, Tô Vũ, ngươi có tin hay không, nếu ta và ngươi liều mạng tranh đấu, khả năng cao hơn chính là ngươi bị ta giết chết!"
Tô Vũ gật đầu, "Thân thể cường thịnh đến mấy nhưng không đánh trúng được phủ trưởng thì cũng vô dụng, đao cùn cắt thịt, sớm muộn gì ngài cũng cắt chết ta! Bất quá nếu như ta chạy đến Tử Linh giới thì phủ trưởng cũng không làm gì được ta."
Vạn Thiên Thánh im lặng, nói nhảm, đây là điều đương nhiên.
Tô Vũ lộ ra nụ cười tươi rói, "Hơn nữa phủ trưởng cũng không thể một kiếm đánh chết ta, không đến xấp xỉ một nghìn kiếm thì ngài sẽ chẳng giết được ta!"
"Ồ!"
Vạn Thiên Thánh cười lạnh, "Ngươi tưởng điều ngươi nghĩ đều đúng ư? Thân thể ngươi mạnh nhưng ý chí lực mạnh lắm sao? Văn Minh sư bình thường không có biện pháp đối phó với ngươi, nhưng ngươi cảm thấy ta cũng không đối phó được hay sao? Khí huyết của ngươi cường đại thì ta cũng có biện pháp ứng phó, tránh đi khí huyết, chỉ chuyên giết ý chí lực!"
Tô Vũ nhún vai, thôi được rồi, không phản bác ngài.
Hai ta chỉ nói miệng thì sẽ không phân ra được thắng bại.
Vạn Thiên Thánh cũng không tiếp tục nữa, trong lòng ông lại đang thầm mắng, tiểu tử không biết nể mặt, loại người như ngươi không xứng có lão sư!
Nếu Bạch Phong có ở đây, chắc chắn anh sẽ kết bái huynh đệ với lão Vạn chỉ vì câu nói quá chí lý này.