Rất nhanh, lớp học nhỏ của Vạn Thiên Thánh đã khai giảng.
Học sinh của ông có mấy người, Tô Vũ, Cục lông nhỏ, Vương lão, Bạch gia lão gia tử và Lưu Hồng.
Đúng vậy, bọn họ đều đến.
Vạn Thiên Thánh cũng không giấu giếm, chỉ là vận dụng quy tắc mà thôi, hơn nữa ông là lão sư, khi ông nắm giữ Văn Minh học phủ kỳ thật cũng thường xuyên dạy học, chỉ là về sau công vụ bận rộn nên mới không dạy nữa.
"Chỉ nói ý chính, cái khác ta sẽ không nói nhiều!"
Vạn Thiên Thánh dứt khoát nói thẳng: "Hôm nay cứ nói về thời không trường hà trước đi!"
"Nhắc đến thời không trường hà, các ngươi nghĩ rốt cuộc nó là cái gì?"
Tô Vũ trả lời: "Một thông đạo xuyên thẳng qua thời gian và không gian!"
"Vô nghĩa!"
Vạn Thiên Thánh trầm giọng mắng: "Đa số mọi người đều có ý tưởng này giống ngươi, nhưng trong mắt ta đây là suy nghĩ sai lầm! Xuyên qua không gian thì còn có thể, xuyên qua thời gian thì đều là vô nghĩa!"
"Hả?"
Một đám người ngạc nhiên, thời không trường hà vốn có thể qua lại thời gian mà.
"Cái gọi là xuyên qua thời gian, thực ra đều chỉ là chuyện tiếu lâm!"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Các ngươi có từng thấy người nào từ quá khứ xuyên đến rồi đánh chết người không? Nhân Hoàng cường đại chứ? Nếu ông ta từ quá khứ vượt qua thời gian đến đây thì ai có thể địch lại?"
"Thế nhưng. . ." Tô Vũ nói: "Ta đã từng thấy rồi mà, phủ trưởng cũng từng đi bái kiến Tinh Hồng đại nhân, còn nữa, vị kia nhà Cục lông nhỏ đã từng vượt qua thời không trường hà để nhờ vả Tinh Hồng đại nhân. Đây đều là chuyện đã phát sinh rồi mà!"
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Cái này không gọi là xuyên qua thời gian! Đây chỉ là một cách vận dụng ý niệm thôi! Ví dụ như ta mang ngươi đi tới Tinh Hồng cổ thành, kỳ thật chỉ là ý niệm của ta giáng lâm tại một thời khắc. Mà Tinh Hồng tiền bối đủ cường đại, hắn ta có thể bắt được tích lũy ý niệm giờ phút ấy, vì vậy, hắn có thể tiếp thu được những tin tức đó! Kỳ thật, người bình thường sẽ không cách nào tiếp thu được!"
Vạn Thiên Thánh lại hỏi: "Ngươi từng thấy kẻ yếu nào nói mình gặp được cường giả ở bên trong thời không trường hà chưa?"
"Ta không biết." Tô Vũ lắc đầu.
Vạn Thiên Thánh cũng không dài dòng, "Có lẽ chính ta cũng chưa hiểu rõ, thế nhưng hiện tại ta sẽ dạy các ngươi những lĩnh ngộ của mình! Sau này biết đâu các ngươi sẽ có cảm ngộ riêng của bản thân."
"Trong mắt của ta, thời không trường hà kỳ thật chính là một thông đạo không gian đơn thuần! Ngươi bước lên đó có lẽ có thể chứng kiến một vài hình ảnh quá khứ, đó cũng chỉ là ký ức của chính ngươi. Ngươi rất khó nhìn thấy quá khứ của người khác, mà tương lai ngươi thấy được khả năng cao cũng chỉ là hư ảo, đó chỉ là một ý nghĩ của ngươi trong ngàn vạn trương lai mà thôi. . ."
"Đương nhiên, thời gian hồi tưởng có lẽ có thể chứng kiến một số chuyện người khác từng kinh qua, đó cũng chỉ là tái hiện ký ức, thật ra đó là một loại thủ pháp. Diệt Tằm vương rất giỏi cái này, ta sẽ không nói nhiều về nó nữa."
"Hôm nay chủ yếu nói về cách làm thế nào vận dụng thứ này để chiến đấu, để gia tốc, để chạy trốn, để ứng đối với công kích của kẻ địch!"
Những gì Vạn Thiên Thánh nói đều khiến Tô Vũ cảm thấy cực kỳ hứng thú!
Tô Vũ không thấy có hứng thú lắm với chuyện về quá khứ hay tới tương lai giết người, hắn chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để chạy trốn, làm thế nào để bắt được đối thủ.
"Thực chất vẫn là vấn đề về ý niệm. . ."
Trọng tâm của Vạn Thiên Thánh chính là ý niệm.
Ý niệm là gì?
Ông giải thích một hồi, Tô Vũ nghe xong, hơi hơi nhíu mày, đợi Vạn Thiên Thánh dừng lại thì mới mở miệng nói: "Phủ trưởng, ý của ngài là vô địch giết người trong quá khứ tương lai gì đó kỳ thật đều là một loại huyễn tượng! Hoặc nên nói là ảo cảnh chân thật!"
"Ngươi hiểu như vậy cũng được!"
Vạn Thiên Thánh nói: "Ngươi một mực tin theo, bây giờ ta đang ở hiện tại, ta có thể trở về giết ngươi trong quá khứ. Hoặc ngươi hết lòng tin rằng ta đang ở quá khứ, quá khứ của ta lại bị ngươi giết. . . Ý chí của con người có thể giết chết bản thân!"
Tô Vũ cau mày, "Nếu ta trăm phần trăm hết lòng tin rằng người khác không giết được quá khứ hay tương lai của ta! Lẽ nào chỉ cần tự tin là có thể không chết?"
"Vậy thì cũng phải xem thực lực, ngươi không tin nhưng đối phương dẫn dắt ngươi tiến vào cảnh tượng quá khứ, tương lai nào đó, ngươi sẽ tự nhiên tin tưởng, như vậy ngươi sẽ chết. . ."
". . ."
Hai người trò chuyện không ngừng, Vạn Thiên Thánh lý giải quy tắc theo lối riêng của mình, ông cũng không bắt buộc tất cả mọi người tin theo ông bởi vì mỗi người đều sẽ có lý giải khác biệt với mỗi vấn đề.
Ông chỉ là đưa ra những gì mình biết rõ, lĩnh ngộ được, truyền thụ cho mọi người để mọi người tham khảo.
Mà Tô Vũ thì trực tiếp mở ra truyền thừa chi hỏa, làm cho mấy vị bên cạnh đều có chút cảm ngộ, không thể không nói, thần văn này của Tô Vũ mang lại hiệu quả rất tốt, giúp cho tinh thần con người phấn khởi, đại não sục sôi, nhớ được cả một số tri thức đã bị lãng quên từ lâu.
Vạn Thiên Thánh thấy rất thú vị, tiếp tục nói về cảm ngộ của bản thân.
Đợi đến cuối cùng, Tô Vũ thử xé rách thời không trường hà, hắn đã có thể mở ra một thời không trường hà không quá lớn, lúc này quy tắc chi lực đang vờn quanh người hắn.
Những người khác nhiều ít gì đều có chút lĩnh ngộ.
Mà cách đó không xa, Lưu Hồng vẫn luôn chăm chú lắng nghe lại bỗng nhiên cất giọng: "Kỳ thật thần văn chính là một loại bắt đầu của việc lĩnh ngộ quy tắc, đúng không phủ trưởng?"
Vạn Thiên Thánh không khỏi nhìn về phía gã, Lưu Hồng ho vài tiếng rồi nói: "Là do ta nghĩ đến thần văn chữ “Máu” mang theo ảo cảnh của Tô Vũ, lại nghĩ tới Tô Vũ nói về ảo cảnh chân thực. Vì vậy ta nghĩ có phải Văn Minh sư sẽ càng dễ lĩnh ngộ quy tắc hơn. Mà thần văn thật ra chính là quy tắc được đơn giản hoá!"
Lưu Hồng lại nói tiếp: "Vì vậy Văn Minh sư chứng đạo trong mắt của chúng ta lại càng khó hơn Chiến giả, nguyên nhân chính là vì điểm này! Bởi vì ngươi lĩnh ngộ thần văn cũng là một loại lực lượng quy tắc, ngươi lĩnh ngộ càng nhiều thì ngược lại sẽ càng khó chứng đạo!"
"Mà thần văn hợp nhất Tô Vũ từng nói, ta cảm thấy đó có thể là một loại quy tắc viên mãn, khiến bản thân lĩnh ngộ theo một quy tắc, thống nhất lại cho tới viên mãn, tạo thành thiên phú kỹ. . ."
Trước đó khi Tô Vũ nói chuyện, gã cũng có mặt cho nên đều nghe được.
Hiện tại gã cẩn thận đưa ra suy nghĩ của mình.
"Văn Minh sư chứng đạo rất khó, ta cảm thấy có thể là một loại quy tắc chế định! Có lẽ nếu Văn Minh sư thực sự chứng đạo thì có thể đạt đến được trình độ của một số cường giả đỉnh cấp Thượng cổ!"
Lưu Hồng lại tiếp tục phân tích: "Hiện nay vẫn còn quy tắc Thượng cổ tồn tại, những quy tắc này rốt cuộc là cái gì? Ta cảm thấy đó có thể là quy tắc kèm theo cường giả thời thượng cổ, nói đơn giản thì khi Văn Minh sư chứng đạo, ngươi cũng sẽ có thực lực như vậy, có thể từ trong mạng lưới những quy tắc đang hiện hữu mà tăng thêm lực lượng quy tắc thuộc về riêng ngươi!"
Ánh mắt Vạn Thiên Thánh sáng như tuyết, bên cạnh, hai mắt Tô Vũ cũng khẽ nhúc nhích.
Thần văn, quy tắc, trong mạng lưới quy tắc tăng thêm một đạo quy tắc thuộc về mình!
Đây là chế định ra quy tắc sao?
Vì vậy Thần Văn sư đa thần văn hệ chứng đạo mới có thể mở ra lực áp chế của Nhân tộc?
Bởi vì nó sẽ va chạm vào quy tắc của Văn vương!
Lực áp chế cũng là một loại quy tắc chế định!
Giờ khắc này, rất nhiều chuyện chưa rõ đột nhiên lại có chút tỏ tường.
Tô Vũ đột nhiên nhìn về phía Lưu Hồng, Lưu Hồng mỉm cười nói: "Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi, bản thân ta chỉ có một chút lĩnh ngộ, mấy vị đừng nhìn ta như vậy, tất cả mọi người đều có ý nghĩ của riêng mình, cũng nên để ta phát biểu cái nhìn của ta, đúng không? Đây là thảo luận nghiên cứu học thuật mà, các ngươi sẽ không ngăn cấm cơ hội lên tiếng của ta chứ?"
Tô Vũ không để ý đến gã, hắn chỉ đang nghĩ, đây thật sự chỉ là tùy ý lĩnh ngộ hay là đã sớm biết được?
Cách đó không xa, Vạn Thiên Thánh rơi vào trầm tư, rất lâu sau, ánh mắt ông tỏa sáng, ông hào hứng nói: "Có lẽ. . . Ta đã thấu hiểu về con đường tương lai của ta rồi!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, đè xuống dục vọng đánh chết Lưu Hồng, thôi được rồi, ta không so đo với ngươi!
Gia hỏa này nhất định còn có vô số bí mật khác!
Thôi thôi, quay về chuyện chính vậy.
Văn Minh Sư chứng đạo sẽ kèm theo quy tắc chi lực.