Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2363 - Chương 2363: Thái Độ Quyết Liệt Của Hạ Hổ Vưu

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2363: Thái Độ Quyết Liệt Của Hạ Hổ Vưu
 

Đông Liệt Cốc.

Hạ Hổ Vưu vừa trở về không lâu lại mang theo thư mời và thiệp mời, dẫn đội thẳng tiến về phía cổ thành.

Mời Tô Vũ tham gia thọ thần sinh nhật 50 tuổi của cha hắn!

Lý do này đã được truyền đi khắp nơi dù Hạ Hổ Vưu còn chưa ra khỏi Đông Liệt Cốc.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Chư Thiên đều tập trung về Nhân cảnh, tập trung vào Tô Vũ, tập trung tới Đông Liệt Cốc, cùng với vị sắp tổ chức lễ "đại thọ" Tô Long!

50 tuổi... quá nực cười!

Đối với mấy lão ngoan đồng động chút là mấy trăm mấy ngàn vạn tuổi, 50 tuổi thì tính là gì?

Vậy mà cũng mừng thọ?

Như thế nào đi nữa thì cũng phải trăm tuổi mới tính chứ.

Nhưng mà đây là cha của Tô Vũ, thân nhân duy nhất của hắn ở Nhân cảnh, không cần nhiều lời, tám chín phần mười là Tô Vũ sẽ trở về, dù nguy hiểm thì khả năng cao là hắn cũng sẽ trở về.

Điểm này vạn tộc đều biết.

Nhất thời, khắp nơi nổi lên sóng gió.

Tô Vũ trở về Nhân cảnh có khiến phong ba trỗi dậy không?

Nhân tộc chỉ đơn thuần muốn liên minh cùng Tô vũ hay là như thế nào?

Hoặc là dứt khoát để Tô Vũ trở về Nhân tộc luôn?

Phút chốc, các tộc Tiên Ma Thần Long đều chú ý tới nơi diễn ra đại thọ, Đại Hạ phủ!

Lại là Đại Hạ phủ!

. . .

Tinh Hồng cổ thành.

Hạ Hổ Vưu vào thành, gióng trống khua chiêng đưa lên thiệp mời, Tô Vũ cũng phải sửng sốt hồi lâu.

Cha ta mừng thọ 50 mà cần tới các ngươi đích thân xử lý?

Còn đưa thiệp mời cho kẻ làm con như ta?

Thế mà cũng làm được?

Trong đại điện phủ Thành chủ.

Hạ Hổ Vưu nhìn chung quanh, đưa thiệp mời xong cậu liền thoải mái tự tìm chỗ ngồi xuống uống trà, đoạn cười hỏi: "Ngươi có về không?"

Tô Vũ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa thành chủ, liếc mắt nhìn cậu, thản nhiên hỏi lại: "Ai bảo ngươi đưa tới?"

"Cha ta."

"Hạ phủ chủ ư?"

"Đương nhiên, bằng không thì ta còn người cha nào nữa?"

Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Cha ngươi mừng thọ, ngươi không định quay về à?"

Tô Vũ nhíu mày, "Các ngươi để ta vào trong Nhân cảnh?"

"Hỏi thừa, chẳng lẽ lại tổ chức yến hội ở Chư Thiên chiến trường?"

Tô Vũ trầm mặc nhìn cậu, "Còn gì nữa không?"

"Không."

Tô Vũ uy nghiêm nói: "Vậy ngươi có thể rời đi rồi."

"Ngươi có về không?"

"Đây là chuyện ngươi có thể hỏi sao? Ngươi dò xét hành tung của ta là muốn làm gì?"

Hạ Hổ Vưu im lặng, ai thèm dò xét hành tung của ngươi!

Cậu suy nghĩ một chút lại nói: "Được rồi, còn có chuyện muốn tìm ngươi trở về thương lượng. Trong hội nghị vô địch, Đại Tần vương đã đưa ra ý kiến xây dựng một tân Thánh Địa, dĩ nhiên không giống như trước đây! Chỉ có một cái thôi, do ngươi tới làm chủ, làm người đứng đầu! Ta cảm thấy xác suất thông qua không nhỏ, ngươi cảm thấy thế nào? Trở về làm người đứng đầu. . . Kỳ thật ta đã nhìn ra, Đại Tần vương muốn coi ngươi trở thành người thừa kế để bồi dưỡng."

Tô Vũ xì mũi coi thường, "Người thừa kế? Đại Tần vương tự nắm bắt được hết thảy Nhân tộc đi đã hãy nói! Đến bây giờ Nhân tộc vẫn là một đụn cát rời, thế mà còn muốn tìm người thừa kế?"

"Ngươi biết ý của ta mà."

"Ta không biết!"

"Ngươi không nên tranh cãi. . ." Hạ Hổ Vưu cũng rất bất đắc dĩ, "Tuy Đại Tần vương không thể làm chủ toàn bộ Nhân tộc, thế nhưng tối thiểu ngài ấy có thể làm chủ một nửa. Hơn nữa Đại Hạ phủ, Đại Minh phủ và mấy đại phủ đều ủng hộ, nói thật, nếu như ngươi đồng ý trở về, hai phần ba Nhân tộc đều sẽ ủng hộ ngươi!"

Hai phần ba!

Tô Vũ cười lạnh, "Tại sao ta phải trở về tiếp nhận cục diện rối rắm của Nhân tộc? Hiện tại ta rất tự do, một khi cường giả bị hạn chế thì liền biến thành nhà chứa âm mưu, dù mạnh như Đại Tần vương cũng bị Nhân tộc kéo cho chẳng thể phân thân! Nhiều năm qua ông ấy không thể Hợp Đạo, ngay cả việc thử đạo mới cũng không dám, là do ông ấy không có thiên phú sao? Không, là vì không có thời gian, cũng không dám đi thử, sợ phế đi chính bản thân mình!"

Tô Vũ cười xùy một tiếng, "Đây không phải quyền hành, đây là hạn chế! Huống chi Tô Vũ ta hôm nay quyền hành ngập trời! Nhân vương mà các ngươi gọi là lãnh tụ của Nhân tộc, ở trong mắt ta không đáng một đồng! Ta một mình lưu lạc thiên hạ vẫn có thể gầy dựng một mảng trời của riêng mình. Hà tất phải trở về Nhân tộc đi nhận oan uổng uất ức kia?"

"Một đám chuột nhắt có lẽ còn muốn gây ra hỗn loạn hoặc âm mưu ám sát ta, hết thảy mọi chuyện đều có thể! Vì sao ta phải về Nhân cảnh rồi cúi đầu đi làm tiểu đệ? Tại đây, Tô Vũ ta có thể định đoạt hết thảy!"

Hạ Hổ Vưu không nói gì, cậu trầm mặc một hồi mới hỏi: "Vậy một khi các vị Đại Tần vương chết trận, không người kế tục, không còn ai chống lên bầu trời cho Nhân tộc, Tô Vũ ngươi sẽ đứng nhìn Nhân tộc bị diệt sao?"

Tô Vũ lạnh lùng nói: "Không, ta không tàn nhẫn như vậy! Phụ thân của ta và các ngươi đều là bằng hữu của ta, ta có thể đi cứu, nhưng những người khác thì liên quan gì tới ta!"

Hạ Hổ Vưu đứng lên, "Tô Vũ, có một số việc đã qua rồi! Nếu nói rõ ra, những năm này nhà ai mà không có người chết người tổn thương! Ngươi đừng luôn nghĩ Nhân tộc xấu xa, ngươi cũng nên nghĩ Nhân tộc có rất nhiều người đều nguyện ý xuất lực vì ngươi! Dốc sức cho ngươi!"

Hạ Hổ Vưu nghiêm mặt nói: "Những thứ khác thì ta không nói, lúc trước ngươi rời khỏi Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ có bao nhiêu người vì ngươi mà khiến cả Hạ gia đều bị vây quanh, Nhị gia gia của ta bị chửi cho cẩu huyết lâm đầu, thiếu chút nữa tạo thành đại loạn! Ngươi nói xem, những người này không phải đã đứng ra vì ngươi sao?"

"Nam Nguyên bị người ngoài xâm nhập, người Nam Nguyên ở cửa nhà ngươi, cận kề cái chết cũng không muốn rút đi một bước, cuối cùng Nam Nguyên hóa thành bột mịn, vô số người dân Nam Nguyên đang xây dựng lại quê hương, những người này cũng là kẻ thù của ngươi sao?"

"Đại Minh phủ vì ngươi vây giết vạn tộc giáo, Đại Minh Phủ chủ tới Cầu Tác cảnh chất vấn vô địch, lẽ nào đều chỉ là vì bản thân ngài ấy?"

". . ."

Hạ Hổ Vưu gằn từng chữ, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ càng thêm dữ dội, "Đúng, ta thừa nhận Nhân tộc có một đám tiểu nhân, một đám sâu mọt, một đám hỗn đản chỉ muốn hưởng lợi mà không muốn bỏ ra công sức! Nhưng Tô Vũ ngươi vui vẻ cho một gậy đánh chết tất cả mọi người! Bọn hắn có bỏ qua cho ngươi không? Ta cảm thấy vẫn có!"

Hạ Hổ Vưu nghiêm mặt nói: "Ta không muốn lấy đại nghĩa đi áp đặt ngươi, làm vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì! Nhưng ta vẫn phải nói, Nhân tộc. . . không dơ bẩn như ngươi tưởng tượng đâu! Đại Tần vương ở tiền tuyến trấn thủ hơn 400 năm, tam thân bị hủy, rất nhiều cường giả vô địch mai danh ẩn tích chỉ chờ đánh cược lần cuối! Chu Thiên Phương ẩn núp trong Liệp Thiên các cả trăm năm qua. Trong mắt của ta, bọn họ cũng không đến mức xấu xa như ngươi tưởng tượng!"

Tô Vũ yên lặng nhìn cậu.

Hạ Hổ Vưu cũng đứng thẳng lưng nhìn Tô Vũ, nói tiếp: "Thực chất trong lòng ngươi vẫn để tâm tới Nhân tộc. Ngươi đã thấy rõ Nhân tộc còn nhiều điểm không thích đáng, vì sao lại không ra mặt giải quyết những phiền toái ấy? Đại Tần vương không giải quyết được mới cần phải tìm ngươi! Nếu mấy vị vô địch bọn họ có thể giải quyết thì đã sớm giải quyết xong! Thứ họ để tâm rất nhiều, bọn họ cũng là một phần tử trong đó, vì vậy bọn họ là người trong cuộc! Mà ngươi là người ngoài cuộc! Ngươi cảm thấy không thích đáng, ngươi có năng lực như thế, ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi cải biến mọi chuyện mà!"

"Dựa vào cái gì?" Tô Vũ lạnh lùng nói: "Dựa vào cái gì ta phải đi cải biến?"

"Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc ngươi là Nhân tộc, dựa vào việc ngươi ở Nhân tộc an ổn sinh tồn 18 năm, dựa vào việc đời đời ngươi đều là Nhân tộc, dựa vào việc Tô Vũ ngươi luôn là một con người! Dựa vào việc ngươi còn một bầu nhiệt huyết! Ngươi nói xem dựa vào cái gì?"

Hạ Hổ Vưu cả giận chất vấn: "Ngươi cảm giác Nhân tộc xấu xa chịu không nổi, nhưng ngươi lại không muốn đi giải quyết những dơ bẩn đó. Ngươi và những kẻ chỉ biết mở miệng phàn nàn xã hội nhơ nhuốc, bất công mà không muốn đi cải biến thì có gì khác biệt?"

Tô Vũ cười nhạo, "Được lắm tiểu mập mạp, ngươi học được cách ăn nói rồi!"

Bình Luận (0)
Comment