Tô Vũ cười nhạo, "Được lắm tiểu mập mạp, ngươi học được cách ăn nói rồi!"
Hạ Hổ Vưu nghiến răng, "Ta không phải là học được cách ăn nói, ta vốn đã biết rồi! Ngày hôm nay ta tới đây cũng chỉ muốn nói, ngươi trở về, Đại Hạ phủ sẽ ủng hộ ngươi, nhất định sẽ đứng sau lưng ngươi! Dù khó khăn hơn nữa, ngàn vạn tướng sĩ Đại Hạ phủ đều sẽ ủng hộ ngươi! Hàng triệu hàng vạn người Đại Hạ đều đứng sau lưng ngươi! Chỉ cần ngươi muốn, đao của Hạ gia nguyện chinh chiến vì ngươi!"
Dứt lời, Hạ Hổ Vưu lấy ra một thanh đao, nửa quỳ trên mặt đất, nâng đao lên quát: "Nếu như ngươi tiếp nhận thanh đao này, Đại Hạ phủ liền nguyện chinh chiến Chư Thiên vì ngươi!"
". . ."
Tô Vũ sửng sốt, nhìn Hạ Hổ Vưu rồi lại nhìn thanh đao hơi có vẻ tàn phá kia, rất lâu sau hắn thở hắt ra, "Đừng đùa nữa, ta không nuốt được dáng vẻ này đâu!"
"Không, đây không phải là trêu đùa!"
Hạ Hổ Vưu nghiêm giọng nói: "Đây là ý chí của Hạ gia! Đao của Hạ gia không đủ sắc bén! Giết không hết được kẻ thù, trảm không tận được cường địch! Tổ gia gia ta, Nhị gia gia, cha ta, bọn họ đều đồng ý! Nếu như ngươi trở về, đao của Hạ gia sẽ nguyện chinh chiến cho ngươi, vì Nhân tộc mà chiến!"
Tô Vũ lạnh lùng nhìn cậu, "Ta nói, ta không nuốt trôi bộ dáng này của ngươi!"
Hai tay Hạ Hổ Vưu nâng đao lên cao, lớn tiếng nói: "Tô thành chủ, đao này là ý chí của Hạ gia, cũng là ý chí của Đại Hạ phủ! Đại Hạ phủ lấy ngươi làm quang vinh, lấy ngươi làm kiêu ngạo, nếu như ngươi tiếp nhận, gánh ở dưới thứ này chính là mạng sống của muôn dân Đại Hạ!"
Tô Vũ hừ một tiếng, "Ngươi bớt diễn kịch với ta đi, thu hồi đao lại! Đang chơi trò khổ nhục kế với ta sao?"
Hạ Hổ Vưu đột nhiên nở nụ cười, cười ha hả đứng lên, thu hồi đao rồi nói: "Trình diễn xuất của ta thế nào? Cảm xúc này đúng mức rồi chứ? Tô Vũ, cho ta chút mặt mũi, trở về chúc thọ cho thúc thúc đi!"
Cậu thu hồi thanh đao tàn phá kia lại.
Trên mặt cậu cũng khôi phục dáng vẻ tươi cười, mang theo vẻ cười đùa tí tửng như trước nhưng trong lòng thì thầm thở dài, Tô Vũ. . . hắn không muốn tiếp nhận thanh đao này.
Thương của Tần gia, đao của Hạ gia! Thương của Tần gia nguyện ý giao cho hắn, đao của Hạ gia cũng nguyện ý.
Đáng tiếc Tô Vũ lại không muốn.
Đây mới là Nhân tộc truyền thừa!
Nhưng mà Tô Vũ dường như đã biết rõ cái gì, hắn không muốn gánh vác trọng trách ấy. Có lẽ hắn không có dự định làm như vậy hoặc là hắn thật sự không muốn.
Hạ Hổ Vưu không biết Tô Vũ nghĩ như thế nào, lòng cậu có đôi phần thất lạc.
Quả nhiên giống như phụ thân nói trước khi cậu đến, Tô Vũ sẽ không nhận cây đao này.
Bởi vì bây giờ Tô Vũ không có cảm động với Nhân tộc mà chỉ có bất mãn.
Bất mãn với hiện trạng, bất mãn với trước kia.
Hắn không thấy được sự tươi sáng, hắn chỉ sống ở Đại Hạ phủ 18 năm, về sau liền bôn ba trên đường, giết tới Chư Thiên, đứng đầu thành cổ. Ở trong mắt Tô Vũ, thứ hắn thấy có lẽ phần nhiều vẫn là hắc ám.
. . .
Trên bảo tọa.
Tô Vũ nhìn Hạ Hổ Vưu từ trách mắng đến trịnh trọng, chuyển sang trầm trọng, cuối cùng lại cười đùa vô tâm vô phế.
Hết thảy mọi biểu cảm của cậu, hắn đều thu vào mắt.
Tô Vũ là người thông minh, mọi người cho nhau một bậc thang thì mới dễ nói chuyện.
Một màn mới rồi. . . Không phải là thứ hắn hy vọng thấy.
Đao của Hạ gia, hắn không nhận.
Không tiếp nhận nổi!
Cũng không muốn nhận!
Tiếp nhận thanh đao này đại biểu hắn nguyện ý tiếp nhận trọng trách, gánh nặng, cùng với tính mạng hàng vạn dân chúng.
Đây không phải là thứ Tô Vũ có thể gánh vác được.
Đây là gông xiềng!
Tối thiểu thì bây giờ là gông xiềng, trong lòng Tô Vũ hiểu rất rõ, vì vậy hắn cự tuyệt.
Tô Vũ đi xuống đài cao, đá Hạ Hổ Vưu một cước, cười nói: "Lần sau ít dùng chiêu này với ta, ta không thích đâu!"
Hạ Hổ Vưu cười phá lên: "Biết mà biết mà, yên tâm đi! Đây không là do nhìn ngươi vô cùng uy nghiêm nên giúp ngươi thư giãn một tí sao? Ha ha ha, có muốn muội tử không, muốn thì ta dẫn theo mấy trăm mỹ nhân tới, ngươi cứ chọn lựa vài người. . ."
"Cút đi!"
Tô Vũ cười mắng một tiếng, Hạ Hổ Vưu cũng cười hì hì: "Làm gì vậy? Ta tùy tiện nói thôi mà! Đều là một đám chim bay cá nhảy đó. . . Thôi thôi, không tặng ngươi nữa!"
Hạ Hổ Vưu lại cười nói tiếp: "Được rồi, không nói giỡn nữa, gọi ngươi trở về vào lúc này, chuyện khác không nói, chuyện Thánh Địa vẫn có mấy phần nghiêm túc. Trước ngươi cứ tiếp nhận đi, không muốn làm cũng chẳng sao, đứng tên ấy mà, lúc ngươi muốn làm thì cũng thuận lý thành chương, tối thiểu cũng có danh đứng đầu Thánh Địa duy nhất Nhân cảnh! Ngươi nên biết trước đây Nhân cảnh không có Thánh Địa đứng đầu đâu! Đại Tần vương và Đại Chu vương cũng chỉ là đứng tên thôi, hơn nữa còn không phải là duy nhất! Hiện tại thì khác rồi, Thánh Địa chính là duy nhất!"
Hạ Hổ Vưu tiếp tục nói: "Mặt khác, ý của Đại Tần vương là hậu duệ của vô địch đều phải tới đó! Về sau người nào kế thừa chức vị Phủ chủ thì đều phải tới Thánh Địa học tập trước!"
Tô Vũ nhíu mày.
Hạ Hổ Vưu cười hí hí: "Ta thì không tính nha, ta đã tiếp nhận chức vị Phủ chủ rồi! Ta đang nói các đại phủ khác ấy, thí dụ như Đại Tần phủ, hiện tại Tần Phủ chủ đã chứng đạo vô địch, vậy kế tiếp không phải Tần Phóng thì sẽ là Tần Hạo tướng quân, người nào kế nhiệm thì người đó phải đi Thánh Địa tiến hành đào tạo sâu!"
Cậu nhìn Tô Vũ, đưa ra câu chủ chốt: "Thực sự là rất nghiêm túc, đến nỗi Đại Tần vương còn đề cập phải đạt được Thánh Địa cho phép thì mới có thể tiếp quản vị trí Phủ chủ!"
"Hả?"
Tô Vũ sững sờ, nhìn về phía cậu, Hạ Hổ Vưu gật đầu, "Chỉ là đề nghị, thế nhưng đó là sự thật! Thánh Địa theo chế độ tập trung quyền lực!"
Hạ Hổ Vưu nhe răng, "Đại Tần vương còn đề nghị Thánh Địa có thẩm quyền bãi miễn chức vị Phủ chủ! Đương nhiên, việc này cũng cần trình tự nhất định, nhưng đây chuyện lần đầu tiên xuất hiện từ khi khai phủ đến nay!"
Hạ Hổ Vưu thở hắt ra một hơi, "Độ khó của việc này rất lớn, thế nhưng Đại Tần vương đang tranh thủ! Một khi chuyện thành, tương lai Thánh Địa chính là trung tâm của Nhân cảnh, là hạch tâm, thậm chí là mấu chốt! Một đại phủ có ba chức vị quan trọng cần Thánh Địa ký tên mới có thể nhậm chức! Thứ nhất, Thự trưởng Dục cường thự. Thứ hai, chủ tướng quân đội trú đóng trên Chư Thiên chiến trường. Thứ ba, Thự trưởng Chính vụ thự."
Lấy Đại Hạ phủ làm thí dụ, người thứ nhất là Kỷ Hồng, thứ hai là chủ tướng Trấn Ma quân hoặc Long Võ vệ, người thứ ba là Hồ tổng quản. Hồ tổng quản chỉ là xưng hô do mọi người gọi, danh hiệu chính thức của ông ấy là Thự trưởng Chính vụ thự.
Nói trắng ra là: ngoại trừ quân đội thì cái gì cũng đều quản.