“48 vị...”
Thư sinh lẩm bẩm, nhìn về phía 48 người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều là đám cường giả tinh nhuệ nhất Liệp Thiên các, gần đây Liệp Thiên các rung chuyển, nhiều vị cường giả Nhân tộc không muốn đồng hành cùng ta, ta cũng không định trách cứ.”
“Hôm nay triệu tập mọi người đến đây chỉ là muốn nói, nếu không muốn... thì hãy rời đi.”
“Trong chư vị ở đây hẳn là có Nhân tộc.”
Giám Thiên Hầu khẽ nói: “16 vị trưởng lão không tới, về sau không còn là trưởng lão Liệp Thiên các nữa! Chư vị ở đây, nếu có ai là Nhân tộc, vậy hãy lập tức rời đi, ta sẽ không truy cứu chuyện cũ.”
“Các ngươi không giấu giếm được ta, lúc này không đi, về sau sẽ không còn kịp!”
Giám Thiên Hầu nhìn mọi người, đám trưởng lão có chút xao động.
Có trưởng lão vô diện trầm giọng nói: “Các chủ, tôn chỉ Liệp Thiên các chính là không truy xét quá khứ, chỉ xem tương lai, chẳng lẽ các chủ muốn tra xét thân phận chúng ta ư?”
Kẻ nói chuyện chưa chắc đã là Nhân tộc.
Nhưng thể chế Liệp Thiên các quyết định thế lực này sẽ vô cùng hỗn tạp.
Một khi bóc trần thân phận mọi người, có lẽ vạn giới sẽ phải kinh hãi.
Có lẽ, rất nhiều tội nhân bị vạn giới đuổi bắt đều đang ở đây.
Thư sinh cười nói: “Không, nhưng ta có cách phân rõ xem có phải Nhân tộc hay không, yên tâm đi, ta chỉ tra Nhân tộc, còn lại không cần lo lắng.”
Người nói chuyện không nói gì nữa.
Giám Thiên Hầu nhìn thoáng qua mọi người, thở dài: “Vẫn không biết điều ư? Các ngươi cảm thấy ở lại thì sẽ hữu dụng ư? Vậy các ngươi đánh giá mình quá cao rồi.”
Dứt lời, Giám Thiên Hầu vung tay lên, từng đạo khí tức vô hình vờn quanh mọi người.
Khí tức ấy như vật giống.
Nó nhanh chóng du đãng, sau một lát, ngừng lại trước mặt 4 vị trưởng lão vô diện.
4 vị trưởng lão kia đều hơi chấn động.
Thư sinh nhẹ nhàng nói: “Ta đã nói rồi, ta muốn phân biệt một người có phải Nhân tộc hay không rất đơn giản, không khó khăn chút nào! Hà tất phải cố!”
Dứt lời, không cần y ra tay, lâu chủ Nam lâu nháy mắt biến mất, trong chớp mắt, bốn vị trưởng lão bạo khởi lại bị y nhanh chóng trấn áp, cường giả Vĩnh Hằng thất đoạn đối phó mấy Nhật Nguyệt quá đơn giản!
“Những người khác có thể trở về, xong việc, có thể xin một ít tài nguyên, coi như phí đi lại lần này.”
Thư sinh cười nói: “Chư vị yên tâm, Liệp Thiên các có tất cả những gì các ngươi muốn, tuy rằng hiện giờ có chút vấn đề nhỏ, nhưng sẽ sớm khôi phục lại thôi!”
“Tuân lệnh!”
Một đám trưởng lão không nói nhiều, nhanh chóng rời đi.
Gia nhập Liệp Thiên các là bởi vì đối phương cường đại.
Nếu thư sinh còn ở đây, vị Hầu gia thượng cổ này chính là cường giả tuyệt thế, các vô địch khác chết đi thì cũng không có ảnh hưởng gì, trừ khi thư sinh chết, nếu không, Liệp Thiên các vẫn sẽ là đại thụ che trời!
Thư sinh nhìn thoáng qua vài vị trưởng lão vô diện, khẽ cười nói: “Mấy vị tội gì phải vậy! Nếu không tới đây, ta cũng lười giải quyết các ngươi, sao phải tự chui đầu vào lưới!”
Trong những trưởng lão bị bắt, có người vội vàng nói: “Các chủ, tuy ta là Nhân tộc nhưng không coi mình là Nhân tộc, ta nguyện trung thành với Liệp Thiên các, với các chủ, mà không phải là Nhân tộc! Các chủ minh giám! Lần này ta đến đây là để chứng minh tấm lòng trung thành của ta, không có bất cứ ác ý nào!”
“Các chủ, ta cũng vậy!”
“Các chủ, ta trung thành và tận tâm...”
Mỗi người một lời, không biết thật giả ra sao.
Có thể là ý nghĩ chân thật, có thể là bị điều tra ra nên nhất thời muốn lừa gạt cho qua chuyện.
. . .
Sâu trong đáy biển.
Tô Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày không hé răng, tiếp tục quan khán.
Ý chí lực đang không ngừng tiêu hao.
Sau đó, Tô Vũ tiêu hao hết ý chí lực, ý thức rời khỏi mảnh nhỏ.
“Mấy Nhân tộc này thật sự nguyện trung thành với Liệp Thiên các, hay chỉ là ngụy trang?”
Tô Vũ nói thầm, thôi, mặc kệ.
Hắn thưởng thức mảnh nhỏ, rơi vào trầm tư, đồng thời khôi phục ý chí lực, sau một lát, Tô Vũ ngẫm nghĩ, lại dùng ý chí lực tham nhập, hắn muốn xem cái kết quả.
Lúc này, cảnh tượng biến ảo.
Trong một đại điện khác.
Lâu chủ Nam lâu nhẹ giọng nói: “Các chủ, không giết mấy người kia sao? Bọn họ chưa chắc đã nói thật, mấy người này đều nắm giữ đại lượng tài nguyên tình báo, hoặc là người phụ trách thương đạo, thường xuyên triển khai giao dịch quy mô lớn với Nhân tộc...”
Giám Thiên Hầu khẽ cười: “Không vội! Mặc kệ thật giả, cứ tạm thời không giết đã! Tây các cho người truyền lời, ngươi biết không?”
“Nghe nói Tô Vũ nguyện dùng mảnh nhỏ chữ “Lục” để đổi lấy tính mạng những người này.”
Nói đến này, lâu chủ Nam lâu chần chờ một chút: “Các chủ, rốt cuộc Liệp Thiên Bảng vỡ thành bao nhiêu mảnh?”
Thư sinh cười nhạt, chậm rãi nói: “Mảnh lớn thì không nhiều, hai chữ “Đồ lục” là hai mảnh lớn nhất. Ngoải ra còn một mảnh khá quan trọng bị kẻ khác cầm đi, tam mảnh này kết hợp với nhau, kết hợp với Liệp Thiên Bảng hiện tại mới xem như Liệp Thiên Bảng hoàn chỉnh!”
Lâu chủ Nam lâu trầm giọng nói: “Đại nhân, ba mảnh này, một mảnh ở Thiên Uyên tộc, một mảnh trong tay Tô Vũ, mảnh cuối cùng...”
Thư sinh cười hỏi: “Làm sao, ngươi muốn đi cướp lấy vì ta ư?”
“Thuộc hạ sẽ cố gắng!”
Thư sinh cười khẽ lắc đầu: “Thôi, ngươi không phải đối thủ của người nọ, dù là ta thì cũng không dễ dàng đoạt được, mảnh đó nằm trong tay người kia nhưng ta không thể lấy về đương nhiên là có nguyên nhân!”
“Đại nhân, ba mảnh nhỏ lưu lạc bên ngoài, ngài sẽ không bị ảnh hưởng gì chứ?”
“Không sao, ba mảnh không hợp lại thì ảnh hưởng đến ta không lớn.”
Thư sinh cười nói: “Cũng rất khó hợp nhất, dù là hai có thể hợp thành một thì cũng không thể ba hợp một, chỉ cần ba mảnh không hợp làm một, vậy ảnh hưởng đến ta sẽ không lớn, yên tâm đi! Nghĩ cách lấy mảnh trong tay Tô Vũ về, hai mảnh còn lại dù hợp nhất thì cũng không ảnh hưởng được đến ta!”
“Các chủ, ý ngài là dùng những người này đổi lấy mảnh trong tay Tô Vũ ư?”
“Để xem đã!”
Thư sinh khẽ cười: “Tô Vũ chưa chắc sẽ đồng ý!”
“Vậy... thuộc hạ sẽ thông báo tin tức bắt được phản đồ ra ngoài.”
“...”
Dưới đáy biển sâu, Tô Vũ lại rời khỏi mảnh nhỏ.
“Ba hợp một?”
Còn một mảnh nữa, ba mảnh nhỏ dung hợp sẽ ảnh hưởng đến việc Giám Thiên Hầu luyện hóa Liệp Thiên Bảng.
Mảnh cuối cùng ở đâu?
“Một mảnh của ta, một mảnh ở chỗ Thiên Uyên Bán Hoàng, mảnh cuối cùng ở đâu?”
Tô Vũ lâm vào trầm tư, thôi, không đoán được.
Có vẻ Giám Thiên Hầu biết, nhưng hình như dù y biết thì cũng khó có thể cướp lấy, chẳng lẽ là nằm trong tay cường giả Hợp Đạo?
Nếu vậy thì đúng là khó giải quyết!
“Nghe được một ít cơ mật... mà vô dụng!”
Tô Vũ thầm nghĩ, dùng mảnh nhỏ đổi những người đó ư... Đổi cái píp, ta không đổi đâu, cứ kéo dài thời gian đến khi hết kéo được nữa thì tính, mặc kệ Giám Thiên Hầu sốt ruột, khiến y không dám giết những người đó, có lẽ còn đổi được mảnh nhỏ thì sao.
“Nói không chừng... Cố ý diễn kịch cho ta xem, để ta không đi đổi thì sao!”
Trong lòng Tô Vũ xuất hiện ý niệm này, mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng lại nhanh chóng áp xuống.
“Diễn kịch cho ta xem có ý nghĩa gì chứ?”
Tô Vũ thở ra, thôi, mặc kệ!
Cứ chờ xem!
Hiện tại ma ma Cục lông nhỏ ở trên người mình, Tô Vũ không sợ Giám Thiên Hầu giở thủ đoạn.