Bánh Nhân Đậu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Có lẽ là không, trong chư thiên vạn giới hiện nay, kẻ có thể đánh hắn có lẽ chỉ còn lão Ô Quy! Hiện giờ kẻ mạnh nhất vạn giới chính là lão Ô Quy, tiếp đó là Giám Thiên Hầu, sau đó mới đến Thiên Cổ!”
Tô Vũ sửng sốt: “Không phải Thiên Cổ còn xuất hiện sau tiền bối sao? Ở những năm cuối thượng cổ, thực lực lão hình như không quá mạnh.”
“Đúng, nhưng lão có thiên phú!”
Bánh Nhân Đậu giải thích: “Thiên phú của lão rất mạnh, tại thời kỳ thượng cổ, tuy rằng thực lực lão không mạnh, nhưng lão rất nổi danh, đã từng luận bàn cùng đệ tử của Văn vương và Võ vương, kết quả đều là lão thắng! Cho nên chúng ta mới biết lão!”
Cũng đúng, những người như Bánh Nhân Đậu đều biết đến Thiên Cổ, mà tại những năm cuối thời thượng cổ, khi ấy Thiên Cổ còn chưa chứng đạo!
Hiển nhiên lão cũng là thiên tài!
Lần trước lão Quy lấy một địch hai, xếp hạng nhất đánh cả hạng hai và hạng ba, thật lợi hại!
Lúc trước Tô Vũ còn cảm thấy Thiên Cổ không quá mạnh.
Ít nhất là không bằng Bánh Nhân Đậu.
Giờ mới biết rằng hóa ra Bánh Nhân Đậu không bằng Thiên Cổ.
“Vậy tiền bối xếp thứ tư đúng không?”
“Thứ tư?”
Bánh Nhân Đậu lắc đầu, “Không biết, có vài kẻ rất lợi hại, ví dụ như lão nhân Mệnh tộc, hắn rất mạnh, trước kia ta từng tìm gia gia hắn để đoán mệnh, gia gia hắn nói rằng ta có thể ăn Thiên Cổ, lão già lừa gạt, tới bây giờ ta vẫn chưa ăn được.”
Bánh Nhân Đậu tiếc nuối: “Thiên Cổ rất thơm!”
Hiển nhiên tới trình độ như Bánh Nhân Đậu, nếu không giao thủ thì rất khó đoán được ai mạnh ai yếu!
Hẳn là ma ma Cục lông nhỏ yếu hơn Bánh Nhân Đậu một chút, không biết có thể đối phó với Hợp Đạo cường đại hay không.
Tô Vũ cảm thấy không cần hỏi điều này.
Có thể dụ được ma ma Cục lông nhỏ đi cùng đã là không tồi.
Hắn đang nghĩ ngợi làm cách nào để rời đi, Bánh Nhân Đậu bỗng nói: “Các ngươi muốn đi thì đi sớm đi thôi! Ta muốn ngủ, khi ta ngủ thường thích nằm mơ, nằm mơ sẽ thích ăn gì đó. Tô Vũ, ngươi rất thơm, ta ngủ rồi có lẽ sẽ ăn ngươi!”
Tô Vũ câm nín, đừng lấy ta làm cớ!
Ta chạy đây!
Tô Vũ nhìn về phía ma ma Cục lông nhỏ, “Bánh Hấp tiền bối, ngài đi cùng ta bằng cách nào? Biển ý chí của ta chưa chắc đã thừa nhận được...”
Ma ma Cục lông nhỏ ngáp một cái, không cho là đúng, nháy mắt nàng liền biến mất.
Giờ phút này, trong đầu Tô Vũ trở nên nặng nề, ngay sau đó, một quyển sách hiện lên trong tay, trên trang sách, giữa hai chữ Văn Minh có một cục lông tròn tròn lớn lớn đang nằm bò trên đó.
Ma ma Cục lông nhỏ đã tiến vào Văn Minh Chí!
Cục lông nhỏ cũng biến mất, trong đầu Tô Vũ, trên thần văn chữ “Kiếp” có thêm một cục lông nhỏ xíu tròn quay.
Cả nhà này giỏi tìm ổ thật!
Bánh Nhân Đậu lười để ý, liếc Văn Minh Chí một cái rồi nói: “Ngươi cũng muốn chế tạo thời gian sách à? Thời gian sách rất lợi hại, Văn vương từng nói, Thời Gian sư muốn tạo ra sách Vạn Pháp, tạo sát nghiệt quá nặng, sớm hay muộn Thời Gian sư cũng sẽ xảy ra chuyện. Quả nhiên là đã xảy ra chuyện!”
Sách Vạn Pháp!
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, sách Vạn Pháp là cái gì?
Tô Vũ vừa định hỏi, bỗng thấy đầu váng mắt hoa, thoáng cái thân ảnh bị Bánh Nhân Đậu cưỡng ép quăng ra ngoài!
Ném hắn đi xong, Bánh Nhân Đậu nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc!”
Sau khi thê tử y trở về, ngày nào cũng ồn ào đòi ăn Thiên Cổ!
Y nghe mãi cũng thấy phiền!
Cuối cùng nàng cũng đi.
Tô Vũ đúng là người tốt.
Bánh Nhân Đậu âm thầm cảm kích, hắn đã mang Bánh Hấp đi, tiểu gia hỏa trước kia thường hay quấy rối y cũng bị hắn mang đi rồi.
Còn lâu y mới đón về!
Đón về làm gì?
Về rồi có để yên cho y ngủ thỏa sức một giấc không?!
Khi nhàm chán chơi chút thì được, nhưng lúc nào cũng mang theo thì quá phiền!
Bánh Nhân Đậu vui vẻ ngất trời tiễn hai cục lông đi, bắt đầu thỏa mãn nằm ngửa ra, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc thật ngon!
. . .
Không gian dao động.
Tô Vũ xuất hiện dưới đáy biển sâu.
Cục lông lớn truyền tống hắn tới đây!
“Khả năng khống chế quy tắc... Quá mạnh!”
Tô Vũ hơi chấn động, truyền tống từ trong một thế giới ra ngoài không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Mà cục lông lớn vốn đã cường đại.
Kỳ thật bên ngoài Phệ Thần cổ giới có một cái thông đạo đi thẳng tới Nhân cảnh, nhưng lần trước từng mở ra một lần, hiện giờ hẳn là trong Nhân cảnh đã có lực lượng trấn thủ, hơn nữa nếu không có cục lông lớn thì cũng khó mở ra.
Lần trước Tô Vũ phải mượn lực lượng Cục lông nhỏ thì mới mở ra được thông đạo này.
Tô Vũ không định đi thông đạo này.
Không cần thiết!
Lần này, Nhân tộc chính thức mời hắn trở về, trốn về cũng chẳng để làm gì.
“Giờ đã an tâm hơn nhiều!”
Quả thật Tô Vũ an tâm hơn rất nhiều, tuy rằng có cảm giác ma ma Cục lông nhỏ không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng là Hợp Đạo cảnh.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phương hướng Phệ Thần cổ giới, trong lòng còn nghĩ đến những chuyện vừa biết đến, từ lời nói của cục lông lớn, hắn đã biết thêm không ít.
Văn vương và Thời Gian sư không phải một người, Liệp Thiên Bảng và thời gian sách cũng không phải nhất thể.
Vậy vì sao mảnh nhỏ chữ “Lục” hắn lấy được lại có thể nhìn được Giám Thiên Hầu?
Mà Vạn Thiên Thánh thì không được, dù ông từng giữ văn mộ bia.
“Là bởi vì kim sách trong đầu ư? Có thể dùng nó như ba ba của Liệp Thiên Bảng à?”
“Cục lông nhỏ cảm thấy thơm, nhưng không muốn ăn lắm, chẳng lẽ bởi vì thứ này không ngon bằng kim sách?”
“Vậy có nghĩa mảnh nhỏ này là thật ư?”
Lúc này Tô Vũ không đoán được thật giả.
Nếu là thật, ta nhìn thấy Giám Thiên Hầu là nhờ vận khí ư?
Nói đến Giám Thiên Hầu, Tô Vũ nhớ ra gì đó, lần trước Giám Thiên Hầu nói 10 ngày sau triệu tập cuộc họp trưởng lão... Hình như sắp đến thời điểm đó rồi.
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, nhanh chóng bơi đến đáy biển, tìm nơi không người, lấy ra mảnh nhỏ chữ “Lục”, nhanh chóng xâm nhập ý chí lực, hôm nay, Giám Thiên Hầu sẽ mở họp sao?
. . .
Trong đại điện Liệp Thiên các.
Trưởng lão Liệp Thiên các Nhật Nguyệt thất trọng trở lên mới xem như trưởng lão, còn đều là cường giả đỉnh cấp, có hy vọng chứng đạo.
Giờ phút này, trong đại điện rộng lớn tụ tập hơn 40 vị trưởng lão vô diện.
Không ít!
Mỗi vị vô địch gần như đều thống lĩnh 10 vị trưởng lão, nếu tính số lượng trưởng lão Liệp Thiên các theo nhân số kia thì cũng có 90 vị.
Nhưng lần trước đã chết không ít, sau vài lần biến cố, hiện giờ chỉ còn những người này.
Không chỉ vậy, còn có vài vị trưởng lão không trở về.
Chẳng hạn như Tô Vũ chiếm cứ thân phận Huyền Giáp, Không Không thân phận Hoàng Giáp.
Trên đại điện, lâu chủ Nam lâu ngồi một bên, đối diện là vài vị chấp pháp trưởng lão chuẩn vô địch, ngồi chủ vị là người duy nhất không đeo mặt nạ, đó là thư sinh.
Giám Thiên Hầu đang xem sách, dường như đang yên lặng chờ đợi.
Chờ đợi trưởng lão hội tụ.
Không biết qua bao lâu, thư sinh chậm rãi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Đến đông đủ chưa?”
Lâu chủ Nam lâu đứng dậy, khom người nói: “Hồi bẩm các chủ, báo tin cho 64 vị trưởng lão, 48 vị trưởng lão đến, còn 16 vị trưởng lão không thể liên hệ, không thể thông báo, tuyên bố tin tức quần thể cũng không đáp! Không biết là thân phận đặc thù không thể rời đi, hay là... Đã làm phản!”
Có một nhóm người không tới!
Chẳng hạn như Tô Vũ, hắn nhận được tin tức này cũng sẽ không tới, huống chi Tô Vũ nắm mặt nạ Huyền Giáp ở trong cổ thành, cũng không kiểm tra, đương nhiên là không nhận được tin tức.