Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Hắn nhìn thoáng qua Bánh Hấp và Cục lông nhỏ, hình như Bánh Nhân Đậu biết tâm tư của hắn, y bèn giải thích: “Thê tử và tiểu tử nhà ta đều là quy tắc do chính ta dựng dục ra. Không phải là để bổ sung quy tắc của ta, bọn họ là quy tắc độc lập, chính là... Chính là một cá thể độc lập ấy, ngươi hiểu không?”
“Ta quá cô đơn...”
Bánh Nhân Đậu cảm khái: “Cho nên sau khi Văn vương mất tích, ta liền dựng dục ra Bánh Hấp, sau đó Bánh Hấp ra ngoài mấy trăm năm, ta lười đi tìm nên lại dựng dục ra tiểu tử nhà ta!”
“...”
Lúc này Tô Vũ hoàn toàn minh bạch mọi chuyện.
Đây là ba hóa thân quy tắc!
Hắn đã hiểu rồi!
Bánh Nhân Đậu, Bánh Hấp và cả Cục lông nhỏ, tuy nói là người một nhà cũng không sai, nhưng trên thực tế đây là ba quy tắc độc lập.
Tô Vũ lẩm bẩm: “Cho nên các ngài thích ăn thần văn, thích ăn biển ý chí là để bổ sung quy tắc! Cục lông nhỏ cũng vậy, nó thích liếm thần văn, là bởi vì trong thần văn ẩn chứa một ít lực lượng quy tắc, nó cảm thấy liếm như vậy có thể trợ giúp nó hoàn thiện lực lượng quy tắc?”
Bánh Nhân Đậu khen ngợi: “Ngươi rất thông minh, nói chuyện cùng ngươi như người không mệt chút nào. Nếu là những người khác chắc khó mà hiểu được, bọn họ đều quá ngu xuẩn! Lúc nào cũng nói chúng ta chỉ thích ăn, thích giết chóc... Thực ra không phải, chúng ta chỉ thích ăn những gì có thể khiến chúng ta hoàn thiện, ví dụ như lực lượng quy tắc, ví dụ như lực lượng quy tắc pháp tắc trong thần văn.”
Tô Vũ hoàn toàn hiểu rõ!
Thứ chúng nó cần là lực lượng quy tắc chứ không phải là thần văn hay nguyên khí.
“Cho nên Cục lông nhỏ đi theo ta có thể hấp thu lực lượng quy tắc trong thần văn của ta?”
Bánh Nhân Đậu gật đầu, “Đúng vậy, cũng sẽ không thương tổn thần văn của ngươi, bởi vì thần văn của ngươi sẽ chủ động đào thải một ít lực lượng quy tắc không cần thiết, giống như hô hấp vậy, tiểu gia hỏa có thể hấp thu những lực lượng đó, thần văn càng thuần túy, nó càng thích!”
Tô Vũ gật đầu!
Chẳng trách Cục lông nhỏ thích đám thần văn thiên sinh, hẳn là lực lượng quy tắc sẽ thuần túy hơn.
Nào ngờ, Cục lông nhỏ bên cạnh lại hai mắt đẫm lệ, nãy giờ bọn họ trò chuyện, nó chỉ quan tâm tới mỗi một chuyện, “Đại Đại, ta không phải do ngài sinh ra sao?”
Bánh Nhân Đậu cười ha hả: “Như nhau thôi, ngươi vốn là lực lượng quy tắc không có ý thức, ta đã nuôi dưỡng ra ngươi, đương nhiên xem như ta sinh!”
Tô Vũ xen vào: “Tiền bối, vậy ngài không thể thăng cấp sao?”
“Cũng không phải, nhưng ta cần lực lượng quy tắc rất mạnh, tốt nhất là loại vô ý thức, lực lượng quy tắc thuần túy mà cường đại để bổ sung cho ta. Nếu Văn vương không biến mất, có hắn giúp ta uẩn dưỡng thì có lẽ ta đã có thể thăng cấp, nhưng hắn mất tích, không ai có thần văn cường đại như vậy tới uẩn dưỡng ta nữa.”
Bởi vậy có thể khẳng định rằng Văn vương rất mạnh!
Ông có thể uẩn dưỡng Bánh Nhân Đậu, còn giúp y tăng lên tới cảnh giới Nhân vương.
Đáng tiếc, Văn vương lại biến mất.
Bánh Nhân Đậu rất khó tìm được cường độ nuôi dưỡng như vậy ở người nào khác, nếu chỉ dựa vào chính mình thì e rằng y khó có thể hoàn thiện được lực lượng quy tắc của bản thân, giúp chính mình thăng cấp đến một cảnh giới khác.
Đến hôm nay, rốt cuộc Tô Vũ đã hiểu được bản chất của chủng tộc này.
Đây là quy tắc thuần túy!
Chỉ là không đủ cường đại, có lẽ chủng tộc này muốn thăng cấp Hợp Đạo thì rất dễ dàng, nhưng muốn đến cảnh giới cao hơn Hợp Đạo, hoàn thiện quy tắc hoàn chỉnh thì rất khó khăn!
Về sau Cục lông nhỏ cũng có thể thăng cấp Hợp Đạo, nhưng sau đó sẽ khó tăng thêm.
Nó cần không ngừng hoàn thiện lực lượng quy tắc chính mình mới được.
Tô Vũ cảm khái, thế giới vô biên, việc lạ gì cũng có, hóa ra quy tắc cũng có thể hóa thành sinh linh, là một tồn tại đáng sợ, căn cơ của chủng tộc này quá mức hùng hậu, nhưng hình như chỉ có mỗi ba vị này.
Văn vương là hạng người hùng tài đại lược, năm đó uẩn dưỡng quy tắc ra linh tính, vậy mà không hề ma diệt, để nó tùy ý hóa thành sinh linh, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được.
Nếu ma diệt, có khả năng Văn vương sẽ nắm giữ thêm một quy tắc.
Bánh Nhân Đậu trả lời rất thành thật, hoặc có thể nói là y không quan tâm Tô Vũ biết đến, Tô Vũ hỏi, y liền đáp, không hỏi thì y mới lười kể lể.
“Tiền bối, ta nghe nói Giám Thiên Hầu là vận linh đắc đạo, bản chất hắn cũng giống ngài ư?”
Chẳng lẽ cũng là một loại quy tắc đắc đạo?
“Hắn?”
Bánh Nhân Đậu lắc đầu, “Hắn không phải, vận linh xem như một loại sinh linh tự nhiên, hắn hấp thu khí vận để cường hóa chính mình! Thứ như khí vận kỳ thật rất mờ mịt, chúng ta khó có thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm thụ xem ai có đại khí vận! Mà vận linh lại có thể nhìn được, Giám Thiên Hầu cắn nuốt khí vận để trưởng thành! Cho nên Giám Thiên Hầu kiên quyết muốn có được Liệp Thiên bảng. Lúc trước Văn vương để hắn khống chế Liệp Thiên bảng cũng vì mục đích này. Bởi vì thiên tài bị Liệp Thiên bảng thu thập khí tức, một khi chết đi thì sẽ có khí vận rơi vào Liệp Thiên bảng, đây cũng là biện pháp tốt nhất để Giám Thiên Hầu cường hóa bản thân một cách dễ dàng...”
Bánh Nhân Đậu biết khá rõ về Giám Thiên Hầu, y lại nói: “Cho nên sau khi Văn vương mất tích, Giám Thiên Hầu vẫn luôn nghĩ cách chiếm nó làm của riêng, nhưng hắn sợ Văn vương trở về, cho nên vẫn luôn không dám làm gì! Có điều hắn lại âm thầm gây ra hỗn loạn khiến thiên tài chém giết lẫn nhau, mấy năm nay Liệp Thiên các vẫn luôn đi theo con đường này, để khiến hắn trở nên cường đại, cũng thuận tiện chiếm lấy Liệp Thiên bảng.”
Tô Vũ bừng tỉnh đại ngộ!
Thì ra là thế!
Liệp Thiên các vẫn luôn gây hỗn loạn, đây chính là tôn chỉ của Liệp Thiên các, gây chuyện gây chuyện lại gây chuyện!
Bọn họ ước gì thiên tài nằm trong Liệp Thiên bảng đều chém giết lẫn nhau!
Hóa ra bọn họ cố ý làm vậy là để giúp Giám Thiên Hầu trở nên cường đại.
Liệp Thiên các, thượng cổ là Giám Thiên Các, giám sát chư thiên, sau đó biến thành săn giết thiên tài chư thiên!
Vận linh!
Tô Vũ thầm nghĩ, Bánh Nhân Đậu lại nói: “Kỳ thật rất khó giải quyết Giám Thiên Hầu, hắn cắn nuốt rất nhiều khí vận, bản thân đã có đại khí vận, loại người này rất khó giết! Hắn luôn hành động bên ngoài, nhưng mãi vẫn không chết chính là bởi vì hắn rất mạnh, vận khí rất tốt, các cường giả tung hoành chiến trường Chư Thiên như hắn đều đã chết sạch, chỉ có mỗi hắn là còn sống!”
Các cường giả khác không phải triều tịch nào cũng sẽ lộ diện, càng không phải triều tịch nào cũng sẽ chinh chiến trên chiến trường Chư Thiên!
Chỉ có mình Giám Thiên Hầu chưa bao giờ rời đi!
Nhưng hắn không chết!
“Vận khí rất tốt ư?”
Tô Vũ lẩm bẩm: “Vận khí của ta cũng rất tốt!”
Bánh Nhân Đậu gật gù, “Cho nên chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách giết chết ngươi!”
Tô Vũ hỏi: “Tiền bối có thể địch lại hắn không?”